Tôi một cô gái bán hoa - cuộc tình đầu - P1
Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015
Mối tình đầu của tôi là cô gái “Bán hoa” (Phần 1)
Tôi và em quen nhau rồi yêu nhau sau vài lần gặp định mệnh. Để rồi mỗi lần nhớ về mối tình đầu ấy lại khiến lòng tôi hoang hoải.
Mối tình đầu của tôi là cô gái “Bán hoa” (Phần 1)
ôi quen em trong một buổi chiếu phim. Hôm ấy đưa con bạn đi xem phim, lần đầu đi xem phim nên lóng ngóng thế nào đổ cốc pesi vào váy của em. Em cúi xuống nhìn váy, rồi nhẹ nhàng vểnh mặt lên, giọng nói nhẹ nhàng:
– Anh mù ah?
Tôi ngơ ngác, đứng đấy như trời trồng. Còn em vội bước đi, miệng vẫn lẩm bẩm như đọc kinh. Bất chợt tôi nhìn xuống dưới nền, không phải miếng kot*** mà là cái vé xe, có lẽ em rơi.
Tôi có vội đuổi theo, nhưng em mất hút trong nhà vệ sinh nữ. Tôi lặng lẽ đút vé vào túi, rồi trở về ghế. Công nhận lần đầu đi xem phim có khác thích thật, màn hình to đùng, lại đúng phim kinh dị, nên thỉnh thoảng tôi lại nắm lấy tay con bạn trong sợ hãi.
Nó thì cứ nhìn tôi cười. Tôi là một thằng sinh viên nghèo ra cái đất thủ đô này học hy vọng sau này sẽ trở thành anh thầy giáo mang cái chữ về cho quê hương. Cuộc sống của tôi phải tính toán từng đồng, rồi tôi đi làm gia sư, cũng để ra được một ít gửi về cho gia đình.
gày đi học tối về làm thêm, nên dù cuộc sống nơi đô thị phồn hoa này có thế nào tôi cũng chẳng quan tâm. Vì xung quanh tôi có quá nhiều thứ khác phải quan tâm hơn. Con bạn tôi nhà nó giàu lắm, nhưng tính nó lạ cứ thích chơi với những thằng như tôi, những lúc rảnh nó lại sang tôi hỏi cái này cái nọ, cứ thế chúng tôi thân thiết với nhau hơn, nhiều lúc tôi thấy mặc cảm nó lại xuôi tay “mặc kệ thiên hạ nghĩ gì” cũng nhờ có nó tôi mới biết được những thú vui này.
Bộ phim kết thúc, tôi lảo đảo đứng dậy, chắc do lần đầu tiên đi xem. Tôi bước xuống hầm gửi xe, xa xa có đám đông đang cãi nhau tùm lum lên, tôi lại gần, thì ra là em đang cãi nhau với bảo vệ.
Xe này là xe của tôi, anh làm cái gì đấy!
– Tôi không biết, không có vé để đấy, ai biết xe cô thật hay không?
– Đây, giấy tờ đây.
– Thế vé đâu?
– Không biết chắc bị rơi đâu rồi
– Thế thì tìm được rồi lấy xe. Giọng thằng bảo vệ gắt lên. Tôi bước lại gần.
– Vé của cô đây phải không? Em ngước mặt lên nhìn tôi, hơi ngượng.
– Vâng, cảm ơn anh.
Tôi đưa vé rồi dắt xe ra. Ra đến ngoài, em đứng đó. – Anh gì ơi, cảm ơn anh nhé, xin lỗi vì vừa nãy tôi… – Thôi không sao, cũng là tại tôi. Tôi nói rồi phi xe ra về, chẳng nghĩ đây lại là lần gặp đầu tiên của tôi với em, cũng là định mệnh tôi gặp em.
Con bạn leo lên xe, nhí nhắng ôm lấy tôi đùa cợt, nhìn chúng tôi như bao cặp tình nhân vậy. Nhưng ai biết giữa chúng tôi luôn có bức tường vô hình, bạn tôi nhà nó giàu có, xinh gái, còn tôi chỉ là một chàng trai tỉnh lẻ, nhà nghèo, làm sao xứng đôi vừa lứa được. Có lẽ cũng vì thế mà đến giờ tôi vẫn chưa yêu ai.
Hôm ấy đi dạy về muộn tình cờ tôi lại vô tình gặp lại em. Em đang loay hoay với chiếc xe.
Cô gì ơi, xe làm sao vậy, có cần tôi giúp gì không?
– Vâng, anh xem hộ em, sao nó không nổ máy được. Tôi tiến lại gần, tôi và em đều ngỡ ngàng. Lần thứ hai. Chúng tôi lại gặp nhau.
– Ơ có phải anh hôm nọ ở rạp chiếu phim?
– Ừ là tôi, có sao không?
Dạ không!
– Vậy đứng dịch ra tôi coi nào…
– Cái này chắc là do ắc quy yếu nên không đề được rồi. Phải đạp thôi
– Vậy có chạy không anh
– Đạp là chạy, nhưng về hẳn nhà, đừng có dừng giữa đường.
– Vâng nhà em cũng gần đây.
Tôi gồng mình, cong mông lên đạp, cuối cùng cũng nổ. Em cảm ơn rối rít rồi phóng thẳng về nhà. Năm thứ 3 việc học có vẻ bận rộn, tôi còn phải đi thực tập tại một trường cũng trong thành phố. Hôm ấy có tôi việc vào siêu thị mua ít đồ dùng cho mấy đứa học trò. Đang loay hoay thì tôi lại và phải em.
– Đi đứng cái kiểu gì đấy, mù ah
– Tôi xin lỗi…
– Ơ là anh à, em xin lỗi hì.
– Vâng, chào cô. Tôi toan bước đi, em nói vọng lại
– Anh gì ơi, em bảo.
– Sao?
– Em còn chưa cảm ơn anh vì lần trước
– Ừ không có gì đâu, ai gặp hoàn cảnh vậy đều giúp mà.
– Vâng, mà anh tên là gì ấy nhỉ?
– Tôi tên Huy
– Hì, anh Huy này anh có rảnh không em mời anh đi cafe nhé, em vẫn chưa có dịp để cảm ơn. Thôi không sao mà.
– Ủa anh không thích à.
– À không… – Vậy đi nhé.
Tôi và em bước vô quán gần đấy. Tôi và em ngồi đó kể cho đối phương về nhau. Em nói em thích nghề giáo, em đang làm ở một công ty tư nhân, nhà ở thành phố luôn. Bố em làm kỹ sư còn mẹ em là bác sỹ. Tôi nghe em kể cũng đoán nhà em thuộc loại có điều điện
Cuối chiều tôi toan đứng dậy trả tiền thì em tranh trả với tôi, cũng may tôi chỉ mang đủ tiền mua ít đồ, không thì bách nhục. Chúng tôi trao đổi số điện thoại rồi ra về đường ai nấy đi. Cứ thế thỉnh thoảng tôi và em lại nhắn tin trò chuyện, rồi cùng nhau đi dạo phố, cafe.
Thỉnh thoảng cuối tuần em lại qua phòng tôi, chúng tôi cùng nhau nấu cơm, rồi em đòi tôi đàn cho em hát. Tình cảm của tôi và em cứ thế lớn dần, nhưng chẳng ai nói với ai, chúng tôi cũng chỉ như những người bạn…
ang ngồi giảng bài cho thằng nhỏ thì bà mẹ nó gọi tôi xuống tâm sự. Nghe đâu ông chồng ở ngoài đang quan hệ bồ bịch với con cave nào ấy, bà ấy nhờ tôi điều tra giúp, tôi nhận lời với lời hậu tạ 5tr của bà chị nếu tìm ra con khốn kia. Cứ thế sau giờ lên lớp tôi lặng lẽ đi theo ông chồng, rồi một ngày tôi sững người khi người bước ra nhà nghỉ cùng ông ấy là em.
(theo : Giadinhvn.vn)
BẠN ĐỌC CHƯA
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét