Anh sẽ yêu em bao lâu - blog radio số 3

Anh sẽ yêu em bao lâu - blog radio số 3

Blog Radio - Tình đầu luôn là mối tình khiến người ta ghi nhớ nhất, nhưng không phải mối tình đầu nào cũng có thể kết trái đơm hoa. Dũng cảm buông tay mối tình đầu, cất người yêu đầu vào trong tim, và bước tiếp cùng với tình yêu hiện tại cũng là một loại hạnh phúc, mà chỉ những ai can đảm và hiểu rõ trái tim mình mới có thể nhận được...Nơi vách đá trắng sừng sững đứng trên ngàn con sóng bạc, có một chàng trai đang ôm guitar ngồi hát. Đôi mắt xanh buồn bã hướng về phía đường chân trời xa tít tắp. “How long will I love you. As long as the stars are above you...”

  - Câu chuyện Anh sẽ yêu em bao lâu - myblogtamsu.blogspot.com

Bảo đến Kent vào một ngày nhiều nắng. 
Vứt đống vali lên lên giường, cô xoài người nằm, mở điện thoại check mail. 
Có một tin nhắn từ Vũ: “Anh tới nơi rồi, em đang làm gì thế?” kèm theo icon một chú khỉ con mắt long lanh. 
Bảo bặm môi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Em tới Dover”.

Cũng chẳng buồn dùng thêm icon cảm xúc nào

Khi Vũ nhắc rằng anh phải tiếp tục bay sang Pháp, điểm tiếp theo trong chuyến công tác châu Âu dài ngày, Bảo suy nghĩ một chút rồi nói muốn ở lại Anh.

“Em ở lại ít hôm. Khi nào chán, em sẽ đuổi theo anh”.

Vũ không cản, mở ví đưa Bảo thẻ tín dụng.

“Anh sẽ mail cho em mỗi tối. Nhớ check mail đó”.

Bảo cười không nói. Máy bay xa dần, xa dần trên nền trời xanh nhạt. Phi trường lộng gió. Bảo gắn cặp kính râm lên mắt, thong thả quay bước. Chẳng hiểu sao lòng lại thấy nhẹ tênh...

Anh sẽ yêu em bao lâu - blog radio số 3

   -Myblogtamsu.blogspot.com radio :'' Anh sẽ yêu em bao lâu ''

Con đường đá lượn dài theo những triền đồi thoai thoải nhuộm màu vàng xanh đưa Bảo tới lâu đài Dover. Tài xế mở tung mui xe, gió lùa làm tóc Bảo bay phấp phới. Mùi nắng, mùi gió, mùi cỏ thơm,... phả lên người – mùi hương đặc trưng của miền đông nam nước Anh hòa cùng mùi muối biển...

You should go and see the White Cliffs. It’s so beautiful, and... free fee .

Bảo bật cười, tip cho anh chàng Anh quốc có nụ cười của mèo Hello Kitty ấy ba bảng rồi lững thững đi dọc theo đường mòn ven vách trắng.

Bảo hai sáu tuổi, cái tuổi không còn đủ trẻ để suốt ngày lang thang không lo nghĩ đến việc lập gia đình nhưng cũng không phải quá già để cho phép bản thân có chút xíu mộng mơ và lãng mạn. Vũ tốt với cô, Bảo biết. Anh đẹp trai, anh giàu có, anh công việc ổn định, và quan trọng, anh yêu cô, cái đó Bảo cũng biết. Nhưng anh bận rộn quá! Thời gian anh có thể dành cho Bảo có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Liệu nếu lấy anh rồi, Bảo có đủ cam đảm để một mình đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo chờ anh về nhà sau những đợt công tác triền miên?

Bảo mở túi xách. Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên lớp nhung đỏ rực. Cô bất giác thở dài. Người ta nói, tình yêu thực sự sẽ bất chấp không gian và thời gian. Chỉ là, cô không có đủ tự tin vào tình cảm của mình dành cho Vũ...

Bất chợt, theo gió biển, một giọng ca mơ hồ bay đến. Bảo lắng tai nghe. Là How long will I love you. Giọng nam trầm sáng bóng như đồng đen hòa cùng tiếng guitar rung lên từng nhịp. Thả hộp nhẫn vào trong túi xách, cô chầm chậm đi theo tiếng hát. Những ngọn cỏ vàng nắng đung đưa theo gió biển dưới chân cô

Chàng trai đó đang ngồi trên một vòng đá nhô ra biển xa nhất. Ánh nắng chiều chênh chếch hắt qua đôi vai rộng. Gió biển lùa tung những sợi tóc vàng và vạt chemise caro thả cúc... Bảo cất tiếng gọi với theo:

- Này anh, chỗ đó không được ngồi đâu...

Chàng trai dừng tay đàn, chậm rãi ngoảnh lại. Nụ cười anh in trong nắng chiều và gió biển, với đôi mắt màu thiên thanh sáng lên dịu dàng:

- Tại sao? - Gần mép quá. 

Đã có lần những vách đá này bất chợt sụp xuống biển... 

- Tại sao cô không thử đến đây và ngồi cạnh tôi nhỉ? Ngoài này gió biển rất mát. Nhân tiện, tôi là Harry. 

- Harry? Giống như Harry Potter?

Bảo bật cười, không suy nghĩ nữa. Những anh chàng tên Harry thường hay có nhiều may mắn. Cô bước đến ngồi cạnh anh ta bên mép vách đá trắng nhô ra biển.

Gió từ biển thổi lồng lộng. Sóng trắng vỗ dồn dập dưới chân. Phía xa xa, vầng mặt trời vàng lấp lánh trải dài trên mặt biển. Tiếng đàn bên tai Bảo hòa cùng tiếng gầm gào của muôn sóng trắng:

"How long will I love you. As long as the stars are above you..."

Anh sẽ yêu em bao lâu - blog radio số 3

Họ ngồi cạnh nhau, một chàng trai, một cô gái, không chuyện trò, thậm chí còn không nhìn nhau, chỉ có sóng, có gió, vầng mặt trời hoàng hôn, biển cả bao la, tiếng đàn và giọng hát trầm ấm da diết hiện hữu giữa hai người...

Nắng sắp tắt hẳn...

- Có lẽ đã đến lúc tôi phải về. Mà nhân tiện, tôi là Bảo.

Bảo đứng dậy, mỉm cười từ biệt. Chàng trai – Harry, như anh ấy đã nói – cũng tì người lên cây guitar, khó nhọc nâng người lên. Bảo ngạc nhiên nhìn trọng lượng cơ thể người con trai ấy đổ dồn lên cây đàn gỗ trong một giây rồi chìa tay giúp đỡ. Vai anh ta dựa vào vai Bảo. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bảo chợt cảm thấy mùi hương dìu dịu của đồng cỏ tỏa ra từ người con trai này.

Họ sóng vai đi xuống con đường mòn.

Những bước chân của Harry thật lạ lùng. Nhấc cao, cứng nhắc, chậm chạp, khó khăn. Bảo chợt hiểu ra. Cả hai chân của anh ta đều là chân giả. Harry mỉm cười:

- Thứ này là hàng giả đấy. 

- Tôi biết, vậy nếu tôi đá vào chân anh, chắc anh không đau đâu nhỉ? Bảo tinh nghịch khẽ đá vào chân trái Harry. Cả hai bật cười vang. 

Tối hôm đó, khi đã yên vị trên chiếc giường êm ái trong khách sạn, Bảo theo thói quen mở điện thoại check mail. Vũ mới gửi một mail mới: 

“Em chán Anh chưa?”

Chán? Ý anh là nước Anh hay là chính anh? Bảo ngước nhìn trời đêm cao lồng lộng. Thị trấn ven biển này lúc nào cũng ngập trong gió.

“Công việc của anh thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”

Reply một tin ngắn, Bảo chui lên giường, cuộn người vào tấm chăn mỏng. Điện thoại nhẹ nhàng hát lên những giai điệu của How long will I love you.

Hình ảnh vách trắng thấp thoáng trong đầu trước khi cô chìm hẳn vào giấc ngủ. Vầng trăng dịu dàng phủ ánh sáng bạc lên giấc mơ qua ô cửa sổ rộng mở. 

Hôm sau, Bảo quay lại vách trắng. Harry vẫn ngồi đó, nhìn ra biển, với cây guitar trên tay và bản tình ca trên môi. Họ ngồi cạnh nhau, yên bình trong chiều hè lộng gió.

Bảo kể cho anh nghe về Việt Nam, về ngôi làng nhỏ nơi cô sinh ra và lớn lên, về những mùa xuân thơm mùi bùn và những mùa hè thơm mùi thóc mới, kể về những lũy tre đu đưa trong gió chiều, kể về con sông vắt ngang qua hai triền đê xanh mướt.

Harry say sưa nói về khu vườn rộng xanh mướt bao quanh tòa nhà kiểu cổ nơi anh đang sống, về hàng rào trắng bao quanh khu vườn và đồng cỏ, về những con ngựa hung tuyệt đẹp anh đang chăm...

Anh sẽ yêu em bao lâu - blog radio số 3

  - Anh sẽ yêu em bao lâu - blog radio số 3


Hôm sau, Harry mời Bảo đến trang trại của anh. Khu vườn xanh mướt, con đường đất đỏ, hàng rào trắng, lũ ngựa hung... chúng đẹp hơn những gì Bảo tưởng tượng rất nhiều. Trong bữa ăn tối, cô để ý đến bức tranh vẽ một cô gái trẻ, chừng mười chín, hai mươi, tóc hung tết bím, mắt xám treo phía trên lò sưởi.

- Em gái tôi – Harry nhìn theo ánh mắt Bảo.

- Không phải... 

Harry nhướn mày ngạc nhiên trước thái độ quả quyết của cô. Bảo từ tốn giải thích: 

- Bố mẹ anh trong bức ảnh bên kia đều tóc vàng mắt xanh, anh cũng vậy, còn cô ấy có mắt màu xám tro, điều này không hợp lý trong di truyền học, hẳn anh biết, Menden ấy mà... 

- Phải, Jane là... một kiểu... em gái của tôi... Con bé sống cùng cả gia đình tôi từ lúc chào đời... 

- Vậy cô ấy...? - Chết rồi.

Harry bình thản nói. Bảo nhìn ngọn lửa nhẹ nhàng cháy trên giá nến. Đúng như cô đoán.

Hai mươi tuổi, trong một lần cùng Harry cưỡi ngựa dạo chơi trên vách đá trắng, Jane đã bị ngã. Con ngựa giật mình bởi một tiếng nổ lớn từ biển, hất văng cả hai người xuống. Harry bị kẹt vào vách đá, Jane rơi xuống biển.

Harry mất đi đôi chân. Còn Jane mất đi mạng sống...

Bảo lặng người trước tấn bi kịch. Vậy là, bản tình ca trên vách trắng cạnh lâu đài Dover ấy, Harry dành tặng cho Jane.

"How long will I love you. As long as the stars are above you..."

Rồi cô tự hỏi, liệu mình có đủ cam đảm để tin vào và thực hiện một tình yêu như thế, với Vũ?

Ngước nhìn bầu trời ngoài khung cửa, cô lại khẽ kìm xuống một tiếng thở dài. Hôm qua trăng vẫn tròn, hôm nay, đã không còn tròn nữa...

Bảo ở lại Anh lâu hơn dự định. Vũ liên tục mail cho cô.

Anh đang ở Đức. Em vẫn còn ở Dover sao?”

“Anh tới Rome rồi. Nhớ là em thích Rome lắm nhỉ? Còn nói nhất định phải đến đấy để ăn tiramisu và uống cappuchino tại Rome một lần”.

“Anh vừa tới Praha. Gửi ảnh cho em này. Đẹp không?”.

“Em...vẫn còn ở Dover đấy à?”

Bảo ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định gọi điện kể về Harry cho anh nghe. Vũ im lặng. Cuối cùng anh hỏi khẽ:

- Em thích cậu ấy rồi, phải không?

Bảo ngạc nhiên đến độ suýt đánh rơi điện thoại. Nhưng cô chợt nhận ra, mình đã không nói “không” ngay như lẽ tất nhiên phải thế. Vũ thở dài. Giọng anh vọng lại từ điện thoại nghe xa xăm như vọng đến từ một tinh cầu khác:

- Bảo à, anh đã cầu hôn em...

Những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má Bảo...

Anh sẽ yêu em bao lâu

       - Radio Anh sẽ yêu em bao lâu - myblogtamsu.blogspot.com

Chiều hôm sau, trên vách đá trắng, Bảo chợt hỏi Harry:

“Anh thích cô ấy?”

Im lặng. Anh ấy cũng không nói “không” ngay lập tức – Bảo thầm nghĩ. Rồi cô bứt một ngọn cỏ bên cạnh. Gió biển ào ạt mang nó đi thật xa...

Bảo kể cho anh về Vũ, về cuộc nói chuyện tối qua. Harry vẫn im lặng, đôi mắt xanh thẳm nhìn xa xăm ra biển.

- Chúng ta mới gặp nhau có ba tuần lễ, sao em lại nghĩ em đã yêu tôi?

Bảo nhún vai:

- Chẳng biết, tự nhiên nó thế, em còn chưa bao giờ nghĩ là em thích anh nữa cơ, cho tới khi anh ấy hỏi và em nhận ra mình không thể trả lời là “Không”...

- Vậy thì cậu ấy đúng là một người đàn ông đích thực, một tên cực tốt và quân tử, loại người như thế sắp tuyệt chủng rồi!

Bảo gật đầu.

- Còn anh, anh thậm chí còn không phải một người bình thường. Ngoài đẹp trai ra, anh không có nhiều tiền, không có công việc ổn định, không thể từ bỏ Dover để tới Việt Nam cùng em. Anh...

Còn anh, anh thậm chí còn không phải một người bình thường. Ngoài đẹp trai ra, anh không có nhiều tiền, không có công việc ổn định, không thể từ bỏ Dover để tới Việt Nam cùng em. Anh.

Bảo xiết chặt hai bàn tay vào nhau.
 “...Ngoài đẹp trai ra...” ư? Đến lúc này mà anh còn đùa được... 
Giọng cô từng chữ, từng chữ như tan vào gió biển... - Mai, em bay tới Praha.

Ở đó, nơi vách đá trắng sừng sững đứng trên ngàn con sóng bạc, có một chàng trai đang ôm guitar ngồi hát. 

Đôi mắt xanh buồn bã hướng về phía đường chân trời xa tít tắp. "How long will I love you. As long as the stars are above you..." 

 Này anh, chỗ đó không được ngồi đâu...

Harry quay đầu lại. Một người con gái tóc đen, nhỏ bé, hai tay khoanh trước ngực đang mỉm cười đứng đó. Xuyên qua chiếc kính râm màu rượu chardonnay, cái nhìn tinh nghịch của cô sáng lên lấp lánh.

myblogtamsu.blogspot.com - blogradio

- Không phải em đang ở Praha sao? 

- Đương nhiên em phải tới đó rồi. Một chàng trai tốt như Vũ, em không thể đá người ta xong còn tham lam lấy luôn chiếc nhẫn kim cương đắt tiền đến vậy được! 

Harry tựa người lên cây guitar, khó nhọc đứng lên: 

- Nhưng...


- Anh thích cô ấy, đúng không? 

– Bảo nhìn anh chăm chú, hỏi bằng giọng quả quyết. 

- Đúng. - Còn em? – Cô gỡ kính râm, đối diện với đôi mắt xanh biếc của chàng trai trước mặt. 

- Anh yêu em. Cô mỉm cười:

- So, "How long will you love me?" (Vậy, anh sẽ yêu em bao lâu) 

- " ... As long as the stars above you..." (Lâu như những vì sao phía cao trên kia vậy) Bảo một bước đến cạnh Harry: 

- Em cũng chỉ cần có vậy. Vậy là đủ rồi. Nhưng mà, xét cho cùng, tại sao từ đầu tới cuối đều là em chủ động? Hình như anh chưa bao giờ theo đuổi em thì phải? - Nếu thấy ấm ức, hay là em chạy đi, để anh đuổi theo nhỉ? 

Harry bật cười. Bảo cũng bật cười. Bất chợt, như một cơn gió, cô ào ra xa anh: - Đuổi theo em đi... Mau lên! Harry hít một hơi thật sâu. Anh nhấc một chân lên. Vụng về. Khó khăn. 

Chầm chậm nén cơn đau vào lồng ngực, anh khẽ thở ra và bắt đầu bước đi. Nhanh dần. Nhanh dần. Và cuối cùng, Harry chạy. Không nhanh, nhưng anh đang thật sự chạy. Chỗ tiếp giáp giữa khung sắt và đùi đau xé, nhưng anh vẫn kiên trì đuổi theo bóng chemise trắng hệt như một cánh bướm xinh đẹp trước mặt. Chân anh đang đau. Rất đau. 

Nhưng anh chợt cảm nhận được tất cả. Tiếng gió bên tai. Mồ hôi chảy trên mặt. Mặt đất cứng dưới chân. Những búp cỏ mềm loạt xoạt... Trên vách đá trắng Dover, gió biển vi vút thổi như hát tiếp khúc tình ca quen thuộc. "How long will I love you. As long as the stars are above you..."

Theo blogradio

BẠN ĐÃ NGHE CHƯA

Read more…

Cám ơn mẹ - blog radio



Cám ơn mẹ - blog radio

Blog Radio - Có những điều ta có mỗi ngày thân quen đến mức ta cho đó là hiển nhiên và bình thường nhưng rồi lúc nào đó không có điều ấy ở bên ta mới giật mình nhân ra điều ta tưởng như quá thân quen thật ra là một ơn phước lớn. Đó chính là sự yêu thương săn sóc vô bờ bến của mẹ! Có đôi khi ta mặc định những việc mẹ làm mỗi ngày là trách nhiệm của mẹ mà ta vô tâm không hiểu để làm những công việc đó là cả tình yêu mẹ dành cho ta. Có những điều giản dị mà nặng sâu đến mức khi mẹ vắng nhà ta mới giật mình nhận ra...

Radio - cám ơn mẹ

Khi mẹ vắng nhà con mới hiểu

Mẹ vắng nhà làm tôi ngộ ra nhiều điều mà thường ngày tôi chưa bao giờ để ý đến. Mẹ như chiếc bóng đứng bên cạnh cuộc đời cha con chúng tôi, âm thầm lo từng miếng ăn giấc ngủ, vun đắp cho những thành công của chồng con. Mùi hoa dạ lý hương đêm nay thật thơm như tình mẹ, âm thầm mà sâu nặng vô cùng.

Mẹ bệnh nặng, phải nằm viện. Điều đó khiến gia đình tôi hụt hẫng. Hằng ngày mẹ có mặt thường trực ở bếp, quét dọn ngoài sân - những vị trí không được coi là quan trọng lắm - bây giờ khi vắng mẹ thì chính những nơi ấy gây ra “hậu quả nghiêm trọng”, cha con tôi không còn những bữa cơm ngon. Mặc dù chúng tôi có thể nấu ăn thay mẹ nhưng khi dọn lên bàn, nhìn thấy một chỗ ngồi bị trống, nhìn thấy cha ngồi im cúi mặt khiến hai đứa con như anh em tôi đây cũng rơi nước mắt.

Ngày mẹ khỏe, khoảng sân trước nhà luôn sạch sẽ. Mẹ siêng năng nhổ cỏ gốc cây, tưới cho chúng, còn nay thiếu bàn tay mẹ lá rụng đầy sân, hoa héo rũ. Tôi cảm thấy ân hận khi mỗi ngày có mẹ ở nhà hay dặn dò, phê bình chúng tôi làm cho chúng tôi có cảm giác mất tự do vì mẹ giám sát kỹ quá và nói hơi nhiều. Lúc này đây, chúng tôi bỗng thèm được nghe mẹ nói thậm chí muốn nghe mẹ phê phán thật nhiều về những thói xấu như để đồ đạc bừa bãi, làm gì cũng vội vội vàng vàng.

Ông bà thời xưa đã có câu: “Một mẹ già bằng ba lần giậu”. Có mẹ ở nhà, cửa rào luôn được khóa cẩn thận. Mỗi tối đóng cửa rồi mẹ vẫn đi một vòng kiểm tra lại cho an tâm.
Tại sao lại có quá nhiều việc mà đến lúc không có mẹ, chúng tôi mới nhận ra khối lượng công việc được gọi là “lặt vặt nội trợ” không hề nhỏ bé chút nào. Thương mẹ tôi quá vì tất cả chúng tôi chưa bao giờ san sẻ việc nhà với bà. Trái lại đòi hỏi bà phải phục vụ mọi thứ như mẹ được ông trời mặc định phục vụ cha con chúng tôi vậy.

Cám ơn mẹ - blog radio
Cám ơn mẹ - blog radio
Mở cửa tủ quần áo của mẹ để chuẩn bị lại đưa thêm đồ vào bệnh viện, tôi bỗng giật mình nhận ra mẹ chẳng có bộ đồ nào mới. Mỗi khi ba lãnh lương, muốn sắm cho mẹ thì bà lại từ chối, nói rằng để sắm cho anh em tôi vì “Chúng nó mau lớn nên quần áo mau chật”. Những hi sinh giản dị đến mức độ các con không nhận ra. Bây giờ tôi hiểu vì sao mẹ ít tham dự tiệc tùng, lễ cưới bởi mẹ không mua sắm trang phục đẹp cho bản thân. Suốt ngày mẹ quần quật làm việc nhà trong bộ áo bà ba hay quần đen áo kiểu. Mẹ giản dị như thế để cho chồng, cho con mình đi ra đường không thua kém ai. Mẹ không chi tiêu cho cá nhân mình để chồng và các con luôn đầy đủ.
Mẹ như chiếc bóng đứng bên cạnh cuộc đời cha con chúng tôi, âm thầm lo từng miếng ăn giấc ngủ, vun đắp cho những thành công của chồng con. Điều này tạo ra sự vĩ đại của các bà mẹ.

Phải chăng những cái gì ở gần, chúng ta ít để ý? Phải chăng khi đi trên đường đời, chúng ta nhìn về phía trước có ánh mặt trời rực rỡ mà không để ý đến những viên gạch lát đường? Phải chăng người ta khen hoa cây chuối nước đẹp mà không biết rằng cây mẹ chết đi, để cây con vươn lên có hoa rực rỡ. Trên đường tan sở mỗi ngày, có ai để ý bao nhiêu người mẹ già tóc bạc lưng còng vẫn ngồi bên đường buôn bán đến khi thành phố lên đèn? Và sẽ có bao nhiêu bà mẹ như thế gục ngã không thể trở về mái ấm gia đình vì vắt kiệt sức mình đến tuổi già, tự mưu sinh hoặc vẫn phải nuôi các con ở nhà? Mẹ vắng nhà làm tôi ngộ ra nhiều điều mà thường ngày tôi chưa bao giờ để ý đến. Mùi hoa dạ lý hương đêm nay thật thơm như tình mẹ, âm thầm mà sâu nặng vô cùng.

          - Các bạn đang xem radio myblogtamsu - Cám ơn mẹ

Dành tặng bạn 90 lời cám ơn mẹ!Con cảm ơn mẹ... mẹ đã không ngừng nhắc nhở con rằng đôi khi im lặng là vàng.

Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy cho con biết những lời tán dương và những chuyện tầm phào chỉ là bề nổi hời hợt.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn tin rằng tiếng cười của con góp thêm niềm vui cho thế gian. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ chỉ cho con thấy cuộc sống vô giá trị là sống mà không có phương hướng. 
Con cảm ơn mẹ...mẹ giúp con hiểu nóng giận là vô ích. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy con biết bỏ qua những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác.
Con cảm ơn mẹ... mẹ bảo ban con rằng trước khi tin tưởng điều gì thì phải nghĩ suy cân nhắc. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ nới với con chẳng có gì quá tốt hay quá xấu, quá hay hoặc quá dở. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ giúp con hiểu thêm rằng cuộc đời này đầy ắp những trở ngại và con đừng sợ đối mặt với điều đó.

Con cảm ơn mẹ... mẹ đã dạy con biết suy nghĩ lạc quan và nói những lời dịu dàng. 
con cảm ơn mẹ... mẹ dạy cho con biết mỉm cười từ trong lòng. Con cảm ơn mẹ... 
mẹ dạy con rằng nếu con không chịu đương đầu với nỗi bất hạnh, con sẽ không bao giờ hiểu được niềm hạnh phúc thực sự. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ cho con bài học về lòng khiêm tốn. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ không bao giờ cho phép con lừa dối khát vọng của riêng mình. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ không ngừng nhắc nhở con rằng sự tự ám ảnh không hề giống với sự tự nhận thức.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đã khiến con hiểu một tin đồn chỉ luôn là tin đồn và giá trị của nó không có gì khác hơn là một tin đồn. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ đã kịp thời ngăn lời con khi con nói mà chưa suy nghĩ. Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy con làm việc nhanh chóng và không bao giờ bỏ phí thời gian vô ích. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ đã đặt ra những nguyên tắc sống cơ bản mà con vẫn luôn nhớ và tuân theo đến tận bây giờ. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ đã cho phép con được linh hoạt trong cách sống.
Con cảm ơn mẹ... khi con chưa về đến nhà, mẹ vẫn thức chờ con. 
Con cảm ơn mẹ... mẹ không bao giờ ép con trở thành bất cứ ai khác mà không phải chính con.

  -Các bạn đang đọc chuyện cám ơn mẹ từ myblogtamsu.blogspot.com

Con muốn lấy đi nỗi ưu tư vương trong mắt mẹ. Con muốn mẹ cảm thấy mệt khi mẹ mệt. Từ giờ trở đi mẹ hãy để con làm tất cả mọi điều khiến cho mẹ hạnh phúc. Con muốn mẹ được nghỉ ngơi để con chăm sóc cho mẹ. Dẫu có vạn lời tán tụng, dẫu có trăm lần hy lễ cũng không sánh bằng hải hà của Mẹ, Mẹ ơi!
Và sẽ không bao giờ là đủ để trái tim con cảm ơn MẸ cả.

radio myblogtamsu

Theo blogradio
BẠN ĐÃ NGHE CHƯA

Read more…

Người cha mù - Blog radio




Người cha mù - Blog radio

Bạn đang theo dõi Blog Radio 1! 
Bạn thân mến! Trong gia đình, sự hy sinh của cha mẹ lớn lao, có những sự hy sinh cả cuộc đời ta không thể biết. Tuần vừa qua Blog Radio nhận email của bạn đọc Mr Kool - đây là một truyện ngắn về tình gia đình, tình cảm vợ chồng, tình cha con, về sự hy sinh của những người làm cha làm mẹ! Blog Radio gửi tới các bạn Blog Radio 1, chuyển thể từ truyện ngắn Người cha mù của bạn đọc Mr. Kool, mời các bạn cùng lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ!
Người cha mù - Blog radio

Radio chuyện Người cha mù

Blog Radio - Tôi còn nhớ ngày tôi biết nói thì đôi mắt bố đã không còn nữa, lúc đó tôi không biết vì sao lại thế Ngày tôi bước chân vào cấp 1, bố đã vui mừng thức cả 1 đêm chỉ để đợi tới sang mai gọi tôi dạy bắt đầu một cuộc sống mới , trước khi đi bố có dặn: “ Đi học, là niềm hạnh phúc mà không phải ai cũng có , vì thế con nên cố gắng học cho tốt , ở nơi đó là một thế giới khác chứa đựng biết bao điều lạ, con hãy học nó rồi về nói lại cho bố nhé!”. Tôi đã không quan tâm lúc ấy bố nói điều đó , mà chạy đi ra với mẹ để mẹ lại tôi đến trường. Tôi nhát lắm, những ngày đi học tôi chẳng dám chơi với ai cả, thấy các bạn nô đùa làm tôi cũng háo hức . Rồi tôi cũng quen dần và kết thân nhiều bạn, mỗi ngày đi học là một niềm vui với tôi, những gì ở trường tôi học được thì tôi đều về kể cho bố nghe, bố hòa cùng niềm vui với tôi, cùng tôi trò chuyện những chuyện ở lớp, bố có thể nhớ hết tên các bạn mà tôi chơi mặc dù chưa được gặp. Những lúc ấy, bố như một người bạn của tôi.

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi lớn dần và câu chuyện về “đôi mắt” ấy vẫn là một ẩn số đối với tôi. Tôi vô tâm và không hề biết.

Ngày tôi học lớp 5, trong giờ tập làm văn viết một đề tài tả cảnh nhưng đột nhiên cô lại chỉnh lại đề bài với nội dung là: “Hãy kể về người bạn thân nhất của em”.

Tôi không biết kể về ai, người duy nhất trong đầu tôi lúc ấy là bố tôi. Tôi đặt bút viết, tôi miêu tả tất cả từ hình dáng tới khuôn mặt và cả lúc cha cười như thế nào, duy chỉ có đôi mắt cha thì tôi không nói tới. Giờ làm văn đầu tuần sau bài văn của tôi được điểm rất cao, cô thắc mắc hỏi tôi là các bạn khác thì viết về những người bạn bằng tuổi nhưng tôi lại viết về bố của mình, tôi hớn hở trả lời vì đó là người bạn thân nhất của em. Cô bắt đầu đọc bài của tôi cho các bạn cùng lớp nghe, các bạn ngưỡng mộ tôi lắm, đứa nào cũng ước là có được người bố như tôi. Rồi tới ngày tổ chức liên hoan lớp, mẹ bận không thể đi cùng tôi, bố ngỏ ý để bố đi cùng, tôi đồng ý vì các bạn trong lớp rất muốn gặp bố xem có đúng như trong bài văn tôi viết không, thấy vẻ mặt mẹ lo lắng lắm nhưng được sự thuyết phục của bố cuối cùng bố cũng được đi. Bố đi chậm lắm, vừa đi vừa phải bước từng bước một, tôi dắt tay bố mà cứ bắt bố phải đi nhanh, bố chỉ cười.

Khi tới lớp, thấy mọi người đã chuẩn bị hết mọi thứ, mọi người ngồi nói chuyện với nhau bỗng có một đứa bạn đứng lên và nói:

- Ơ, bố nó mù à, thế mà nó viết tả bố nó khác cơ mà.

Cả lớp im lặng không một chút tiếng động nào, dường như 80 cặp mắt đang đổ dồn về tôi, tôi không biết nói gì, tôi xấu hổ với mọi người và chạy về nhà đóng chặt cửa lại mà quên mất còn bố đang ở đó, tôi úp mặt vào gối và khóc. Mẹ về thấy tôi khóc và hỏi bố đâu, tôi bảo bố đi đâu kệ bố tôi không cần biết, còn nhớ vẻ mặt mẹ hốt hoảng lắm, chạy ngay đi tìm bố, vừa ra tới cửa nhà thì thấy bố được bác hàng xóm đưa về, quần áo bố bẩn hết, nghe bác hàng xóm nói là bố bị ngã trên đường về, mẹ tức tôi quá, lôi tôi ra đánh cho một trận, bố đứng đó và can không cho mẹ đánh tôi, tôi gạt tay bố ra và chạy lên gác, lúc ấy tôi ghét bố lắm, chỉ vì bố không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ vì bố … “mù”

Dòng thời gian cứ lặng lẽ âm thầm quay theo nhịp của nó, và vết thương về câu chuyện của quá khứ đã là nỗi niềm ám ảnh tôi , tôi không bao giờ kể gì về bố cho mọi người cả, khi có ai muốn qua nhà tôi chơi tôi đều lấy cớ là không có nhà hoặc một lý do nào đó .

Năm tôi 17 tuổi, chẳng biết từ khi nào và từ bao giờ dòng máu nghệ sĩ lại chảy vào người tôi mạnh mẽ như thế, tôi muốn theo con đường nghệ thuật, tôi muốn được làm một nghệ si chơi vĩ cầm, tôi không bỏ lỡ một buổi biểu diễn nào của các nghệ sĩ violon, tôi tìm tất cả các tài liệu về nghiên cứu.

Và vào một buổi tối trước lúc ăn cơm tôi kể chuyện sau này sẽ ước mơ trở thành một nghệ sĩ violon tài ba, sự hưng phấn khi kể về mơ ước của tôi chưa được một giây sau câu nói đó đã bị một tiếng động mạnh làm tan biết. Mẹ đặt mạnh bát xuống bàn và quát với tôi:

- Mày muốn làm gì thì làm nhưng không được làm nghệ sĩ violon.

Lại thêm một điều nữa mà tôi không hiểu, quay sang nhìn bố tôi thấy khuôn mặt bố cũng không còn nụ cười hằng ngày trước mỗi bữa cơm nữa, tối hôm ấy không khí thật nặng nề.

Là một chàng trai của tuổi 17, tôi bắt đầu muốn khẳng định cái tôi của mình, những buổi đi chơi về muộn hơn thường ngày bắt đầu diễn ra nhiều hơn, và mỗi lần như thế bố lại đứng ở đầu ngõ đợi tôi về dù trời nhiều sương hay mưa tầm tã. Nhưng đến một ngày cái tôi trong tôi vượt quá giới hạn vốn có của nó, tôi đi chơi qua đêm với lũ bạn mà không mảy may nhớ tới là có một người đang đứng đợi tôi, người đó bị “ mù “.

Hôm sau tôi mò về thì mẹ đã đợi sẵn tôi ở nhà, tôi bình tĩnh bước vào thì nghe thấy tiếng ho của bố, mẹ không nói một câu nào nhưng tôi tự hiểu, cả đêm qua vì lo cho tôi mà bố đã không ngủ, đứng ngoài trời đợi tôi trong đêm sương rơi thấm đẫm cả những chiếc lá.

Tôi vào xin lỗi bố, giọng bố ho nhưng vẫn thương tôi lắm, bảo tôi lần sau đi chơi ngủ nhà bạn thì nhớ gọi điện về báo với gia đình. Ngỡ tưởng sau lần đó tôi không còn thế nữa, nhưng với sự lôi kéo của chúng bạn tôi bắt đầu thay đổi một phần nào đó, tôi ngày càng đòi nhiều hơn, tôi muốn có điện thoại muốn nhiều thứ lắm, được sự hậu thuẫn của bố những điều đó tôi đều đạt được chính vì thế tôi ngày cành được đằng chân lân đằng đầu, tôi đòi mua xe máy để đi chơi, lần này bố không đồng ý vì tôi chưa đủ tuổi, tôi ức lắm không làm gì, tôi bỏ đi tới tối muộn mới về, vẫn là bố đứng đó đợi tôi. Khi tiếng xe máy phanh lại ở đầu ngõ và nghe thất tiếng tôi bố bảo:

Người cha mù - Blog radio

- Về rồi hả con, sao hôm nay về muộn thế, thôi vào nhà đi. 
- Ai thế ? - Thằng bạn ngơ ngác hỏi tôi 

Sự ám ảnh của nhiều năm trước lại hiện về trong tôi , tôi không biết gì nữa và trả lời thằng bạn 

- Ông hàng xóm ấy mà. 

Thằng bạn quay lại nói với bố một câu mà khiến tôi đau như cắt: - Ông già, ông lo chuyện người khác ít thôi, về lo cho con ông ấy, đã mù rồi lại còn đi lang thang ngoài đường. 

Tôi chết lặng, không dám nói gì, bố bảo về đi, quãng đường từ ngõ tới nhà không xa lắm nhưng mọi vật xung quanh như đang bị đóng băng lại, bố không nói gì, im lặng suốt. 

Về tới nhà, thấy bố thần người mẹ hỏi nhưng bố không nói gì, suốt một tuần liền tôi không còn thấy nụ cười của bố nữa, nhưng tôi ghét bố vì không cho tôi mua xe , rồi câu chuyện của đêm hôm trước cũng bị mẹ tôi biết qua lời kể của một người hàng xóm ở nơi mà bố vẫn hay đợi tôi trước cửa nhà họ. Mẹ nổi giận, chưa bao giờ tôi thấy mẹ nổi giận như thế, mẹ còn biết tôi đã lén đi học nhạc nữa, mẹ quát tôi và hỏi tôi vì sao lại nói như thế, sự nông nổi của tuổi trẻ khiến tôi phải day dứt suốt đời, tôi trả lời: 

- Vì …ông ấy bị “ mù “

Sự tức giận của mẹ không còn kiểm soát được nữa, mẹ tát tôi mội cái khiến tôi choáng váng và mẹ khóc, lúc đó tôi đâu có biết bố đang ở ngoài cửa và đang định xin cho tôi. Bố lặng lẽ bước xuống cầu thang mà đôi chân run run và bước vào phòng, bố cứ như vậy suốt và một hôm bố nói bố muốn về que thăm họ hàng một tháng, mẹ không đồng ý, lúc ấy tôi không nói gì, bố chỉ bảo là về thăm họ hàng làng xóm, lâu rồi chưa được về nên nhớ mọi người thôi. Chiếc xe đưa bố và mẹ đi về quê đã dần khuất xa phía cuối con đường, tôi quay lại nhà và dọn dẹp vài thứ, bước lên trên căn gác nhỏ, tôi lôi tất cả các thứ ra lau dọn và thấy một cái hộp màu đen đã bị thời gian làm cho cũ kỹ bằng một lớp bụi dày đặc, tôi tò mò mở ra xem thì thật bất ngờ đó là 1 cây đàn violon đã cũ, tôi sung sướng và cất nó đi rồi hàng ngày lôi ra tập, cứ thế tôi bắt đầu luyện tập vào mỗi buổi sáng sau khi mẹ đi làm .

Một ngày như bao ngày khác, tôi bắt đầu mang cây đàn mà tôi cho là món quà của ông trời đã ban cho tôi ra tập, tôi mải mê say sưa theo từng note nhạc mà không để ý thấy tiếng cổng mở , mẹ về. Nghe theo tiếng nhạc mẹ đứng ngoài nhìn tôi chơi đàn với niềm vui của một nghệ sĩ , và niềm vui bị đánh mất bởi 1 tiếng hắn giọng của mẹ, tôi run rẩy, miệng lắp bắp không nói lên lời. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, mẹ vào nhìn chiếc đàn, và ôm nó vào lòng, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ bảo tôi ngồi xuống mẹ kể cho tôi nghe một bí mật, bí mật về đôi mắt của bố.
Người cha mù - Blog radio

20 năm trước, vào một hôm trường có tổ chức buổi liên hoan và có mời một đoàn văn công tới biểu diễn, ở đó mẹ đã gặp bố, một nghệ sĩ vĩ cầm. 
Một người hiền lành, tài hoa và đặc biết là có rất nhiều cô gái theo đuổi. 
Tôi giật mình: 
- Mẹ nói cái gì
- Bố

- Vĩ cầm 

Mẹ gật đầu, rồi mẹ kể tiếp. Từ lúc ấy, bố và mẹ thường xuyên gặp nhau hơn và mẹ đã yêu bố lúc nào không hay nữa, chuyện tình không suôn sẻ như thế, 2 gia đình phản đối nhưng rồi bố và mẹ đã quyết định lấy nhau bỏ qua sự ngăn cản của mọi người. Mẹ kể, lúc ấy cũng mệt mỏi lắm, ông bà bảo nếu mẹ mà theo bố thì ông bà không nhận mẹ nữa, và rồi nghe theo tiếng gọi nơi trái tim mẹ đã quyết định làm một việc mà nghĩ lại chắc mẹ cũng không dám làm. Cuộc sống của một đôi vợ chồng mới cưới có nhiều khó khăn lắm, những lúc như thế bố luôn là người động viên mẹ. Vào một ngày mẹ được cử đi công tác xa, trên đường đi xe ô tô của đoàn bị tại nạn và trong sự cố đó mẹ đã mất đi đôi mắt của mình. Tôi ngạc nhiên không hiểu gì, và hỏi “ Mắt mẹ vẫn còn đấy còn gì, mẹ nói bịa chuyện cho con nghe à!”, mẹ cáu giận nhưng vẫn nuốt vào lòng và kể tiếp. Lúc ấy nhà nghèo lắm, không có tiền chữa, ông bà ngoại sau chuyện ấy càng ghét bố nhiều hơn, bố ân hận lắm, và thề là sẽ mang lại ánh sáng cho mẹ, mẹ lúc ấy tuyệt vọng, mọi thứ trước mắt mẹ chỉ là một màu đen, một màn đêm trải dài vô tận.

Bố vẫn ngày ngày tìm và hỏi các bác sĩ cách chữa trị cho mẹ, nhưng điều khó khăn nhất không phải là tiền chữa trị mà muốn mang lại ánh sáng cho mẹ thì cần phải có một đôi mắt khác, đôi mắt mẹ không còn chữa được nữa, mà muốn tìm được đôi mắt khác thì gần như vô vọng. Rồi bố cũng có một tin vui cho mẹ, mẹ vui sướng và hét lên khi biết là mình có thế sắp được nhìn thấy ánh sáng trở lại, bố bảo bố không ở bên mẹ được khi mẹ làm phẫu thuật vì bố phải đi công tác ở xa , mẹ vui mừng quá và bảo là bố đi về cũng là lúc mẹ được nhìn thấy bố.

Người cha mù - Blog radio
Người cha mù - Blog radio(ảnh minh họa)

Rồi ngày hôm ấy mẹ hồi hộp đợi chờ đến lúc được tháo băng, mẹ đã vui sướng phát khóc khi thấy những tia nắng đầu tiên trở lại với mẹ, mẹ vui mừng viết thư cho bố, rồi những bức thư ấy được hồi âm trở lại, mẹ vui mừng kể lại tất cả những gì mẹ được nhìn thấy sau khi được nhìn lại, mẹ kể cả những cảm giác khi bị chìm vào trong bóng đêm ra sao, tất cả những cái đó mẹ đều kể với bố nhưng mẹ đâu biết ngày mẹ được nhìn lại cuộc sống này cũng là lúc bố bước vào thế giới của màn đêm nơi mẹ đã từng bước tới, đôi mắt mẹ có được không của ai khác chính là đôi mắt của bố đã tặng cho mẹ, mẹ ân hận, mẹ khóc, mẹ hận chính bản thân mình, trái lại bố thì không, bố bảo vì tình yêu của bố, bố hi sinh như thế còn ít lắm và bảo với mẹ đó là điều duy nhất bố có thế cho mẹ và mẹ hãy giữ nó cẩn thận, từ đó mẹ không cho phép bất cứ ai nói tới đôi mắt của bố với ý nghĩa xấu cho dù người đó là ai

Và cây vĩ cầm kể từ đó cũng nằm im theo thời gian, nó là kỉ vật thiêng liêng nhất mà mẹ còn giữ lại được cho bố. Tôi như chết lặng người khi nghe câu chuyện mẹ kể, tôi ân hận vì nhữn gì mình đã làm, những điều mình đã nói, tôi đâu biết tôi có một người cha vĩ đại như thế, tôi hổ thẹn với chính bản thân mình, và nhận thấy mình đã ngu ngốc biết nhường nào . Mẹ nói bố không bao giờ nhắc tới chuyện cây đàn đó nữa, có một lần mẹ hỏi bố sao lại cho mẹ nhiều như thế, bố chỉ trả lời điều bố cho mẹ chỉ là một nhưng mẹ đã cho bố nhiều hơn thế, mẹ đã cho bố tình yêu của mẹ, niềm tin của mẹ và đã cho bố đôi mắt của bố chính là tôi, bố nói đi đổi như thế là lãi lắm rồi, mẹ cười mà nước mắt cứ rơi trên hai gò má, giờ tôi đã hiểu vì sao mẹ đã không cho tôi học đàn vì sao mẹ lúc nào cũng bảo vệ đôi mắt của mình kỹ như vậy

Ngày bố về, tôi không ra đón được, lúc tôi về tới nhà đã thấy bố ngồi đó, trông bố gầy hơn trước, nước da cũng đen hơn nhưng thần sắc thì có lẽ cũng khá hơn, tôi lặng lẽ bước vào chào bố, bố mỉm cười và bảo tôi ngồi xuống, bố bỏ cái ba lô đã cũ xờn và lấy ra trong đó một cái túi và bảo đây là quà mà mọi người dưới quê gửi lên cho tôi, tôi nhìn bố mà trong long nghẹn ngào, tôi không nói được gì, tôi cũng không hỏi trong thời gian đó bố sống ra sao, bố có trách tôi sau những chuyện đã xảy ra không, tôi im lặng. Bố ngồi đó và kể cho tôi nghe những câu chuyện ở quê, chuyện bọn trẻ con ở đó chơi những trò gì mà ở ngoài thành phố không có, bố kể với vẻ mặt tươi vui lắm nhưng bố đâu có biết lúc ấy tôi đã bước vào phòng, mẹ ngồi cạnh và nghe những câu chuyện bố kể, tôi lặng lẽ mang một thứ xuống, đó là cây đàn mà năm xưa bố đã từng chơi, tôi cầm nó và chơi bản nhạc đầu tiên mà tôi tự học được, bố đang kể chuyện bỗng khựng lại, vẻ mặt bố bắt đầu chuyển từ tươi sang trầm ngâm, bố dường như đang sống lại thời quá khứ của bố với cây đàn năm xưa, kí ức dần dần tái hiện lại trong bố theo thời gian qua từng nốt nhạc.

Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc bố đã được sống lại với chính mình, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận được những giọt nước mắt trong bố.

Myblogtamsu.blogspot.com (theo chuyện ngắn của mr kool1987)

BẠN ĐÃ NGHE CHƯA

Read more…

[Blog radio - số 1] Giữ em đi...

Radio tâm tự - Giữ em đi

Giữ em đi... Nó nhớ tất cả những kí ức của anh và nó, nhớ anh của ngày xưa. Chỉ cần anh nói nó đừng đi, chỉ cần như thế thôi…

Bạn thân mến! Thời gian những cặp đôi bên nhau, nụ cười và niềm hạnh phúc ngỡ như không có giới hạn. Khi chia xa mới biết, nỗi đau mới là thứ bất tận. Người ta thường nói về hạnh phúc rất giống nhau, nhưng nói về nỗi đau lại là những hình ảnh khác biệt, chồng chéo và ám ảnh. Radio tâm sự hôm nay mời các bạn cùng lắng nghe những tâm sự của 1 bạn gái từ địa chỉ email: tienly*****@gmail.com






Đêm nay lại một mình nó đi về trên con đường ấy, cô đơn và lạnh giá biết bao, nó thấy lạc lõng biết mấy ở giữa dòng người đi trên đường. Chợt tim nó đau thắt lại, nó lại nhớ anh, nhớ cái con người tàn nhẫn ấy đã khiến tim nó tổn thương biết bao nhiêu lần, nhưng nó vẫn không thể nào ép bản thân phải hận, phải gét anh, vì nó biết đơn giản là vì nó yêu anh. Bốn năm trước không phải nó từng rất ghét người con trai đó sao? Rằng anh ta chỉ là một gã quê từ huyện lên thành phố, rằng anh không giống bạch mã hoàng tử mà nó vẫn ao ước bấy lâu nay. Nhưng chính chàng trai ấy không biết từ lúc nào lại cho nó cái cảm giác ấm áp, cho nó cái quyền được dựa dẫm và cho nó biết cảm giác được chiều chuộng được quan tâm và được yêu là như thế nào? Nó tự lừa dối bản thân, tự lừa dối trái tim mình rằng nó không yêu anh. Nhưng tình yêu thật là thứ gì đó đáng sợ, đối với những người không tin tưởng vào nó, nó sẽ làm cho họ phải chấp nhận và rồi nó chấp nhận yêu anh. Nó biết sẽ không có chàng trai nào ngốc nghếch theo đuổi nó 2 năm dài như vậy, luôn ở phía sau nó âm thầm quan tâm, chăm sóc nó mà không cần sự đáp trả lại. Nó đắm mình trong hạnh phúc ngọt ngào như một giấc mơ nhưng thời gian lại là thứ đáng sợ nhất, anh bắt đầu thay đổi, không còn là anh của ngày xưa nữa. Anh tham lam chiếm lấy tình cảm của biết bao cô gái và rồi anh thừa nhận với nó anh thích người khác. Tim nó như vỡ vụn, nó không tin anh của nó thay đổi, nó không tin người mà nó yêu bấy lâu nay đã phản bội nó. Đau đớn thay lại là trong cái mùa đông giá lạnh mà vồn dĩ đã khiến nó sợ hãi. Chia tay nó anh bắt đầu với một cô gái khác. Nó đã gồng mình lên thế nào để vượt qua nỗi đau ấy.

[Blog radio -  số 1] Giữ em đi...

Và rồi một ngày đầu hè, anh quay về với nó, anh nhận ra anh sai, anh yêu nó, anh ngộ nhận tình cảm, và thế rồi một lần nữa nó chấp nhận tình cảm của anh chỉ vì nó yêu anh thế thôi. Những tưởng nó đã có thể cười, rồi con tim nó sẽ không đau một lần nào nữa, nó sẽ không phải khóc nữa, trải qua một lần đau khổ, nó trở nên đa nghi, cũng chỉ vì nó yêu anh, nhưng mà anh một lần nữa lại làm nó thất vọng, Anh vẫn tham lam như thế đây, vẫn cứ thích đùa giỡn và chiếm tình cảm của người khác đấy. Và rồi chúng ta chọn cách cần thời gian suy nghĩ. Người ta nói anh yêu nó thật lòng, nó tin vào tình cảm của anh, nó tin anh yêu nó, nhưng nó không biết vì sao anh cứ luôn làm nó buồn làm nó khóc. Sinh nhật nó, anh bỏ rơi nó một mình, không một món quà. Anh chìm đắm trong bia rượu, bạn bè anh trách nó vô tình, trách nó không biết trân trọng tình cảm của anh. Nó và anh cứ như đang chỏi trò đuổi bắt. Nó kéo anh về, anh lại đẩy nó ra xa. Nó chấp nhận ra đi, anh lại kéo nó lại để khi nó quay đầu anh lại đẩy nó ra, trò chơi cứ như thế đấy. Nó bỏ cái lòng tự tôn vốn có của một xử nữ chính hiệu để níu kéo anh nhưng rồi cái nó nhận được là sự lạnh lùng, thờ ơ. Anh biết nó sợ một mình như thế nào, anh biết nó sợ mùa đông lạnh như thế nào nhưng mà anh một lần nữa bỏ rơi nó và chìm đắm vui vẻ bên bạn bè và các cô gái của anh. Một lần nữa cũng lại trong mùa đông lạnh. Và rồi nó mệt mỏi, nó muốn chia tay nhưng lòng nó có muốn đâu? Nó mong chờ biết mấy anh sẽ kéo nó lại, chỉ cần anh nói anh yêu nó, anh cần nó, nó sẽ bất chấp tất cả để ở bên anh, nhưng cái nó nhận được là câu trả lời: “ Nếu em đã quyết định, anh tôn trọng quyết định của em “. Là do anh đã yêu người khác hay do tình yêu anh dành cho nó không đủ để anh dẹp bỏ cái tự tôn mà níu kéo nó? Nó chúc anh hạnh phúc.. Đêm nay nó lại khóc. Nó nhớ anh, nhớ anh của ngày xưa cái ngày nó từ chối tình cảm của anh, anh buồn như thế nào, nó nhớ lúc nó nhẫn tâm làm anh từ bỏ ý định anh vẫn ân cần quan tâm nó, vẫn âm thầm lo lắng cho nó, lúc đó nó biết anh yêu nó như thế nào. Nó nhớ lúc anh ôm nó từ phía sau, hỏi nó có ai chiều bạn gái như anh chiều chuộng nó không? Lúc đó nó biết anh cưng chiều nó như thế nào. Nó nhớ những bữa cơm nó nấu cho anh ăn, hạnh phúc biết mấy. Nó nhớ cái ngày anh quay về anh hứa với nó những gì, nhớ tất cả lời hứa của anh, rằng anh mãi mãi ở bên nó, rằng anh yêu nó nhiều lắm lắm rằng anh sẽ không làm nó thất vọng. Nó nhớ tất cả những kí ức của anh và nó, nhớ anh của ngày xưa. Chỉ cần anh nói nó đừng đi, chỉ cần như thế thôi… Giữ em đi…


Cô gái à! Dẫu biết cuộc sống này, rất dễ để bắt đầu một điều gì đó, nhưng quá khó để kết thúc cho những điều cần thiết, để đến khi chấm dứt được rồi, thì lại thấy lòng buồn vô hạn mãi không nguôi… Nhưng… Khi nỗi nhớ giấu kỹ đã được bung ra, đã mạnh dạn gửi đến người cần gửi, nói được những điều cần nói, hy vọng lòng em đã ngoan ngoãn an yên rồi! Nếu em muốn thì hãy giữ lấy những hồi ức xưa cũ, để mỉm cười cũng được, thở dài hay rơi lệ cũng được.
Chỉ cần sau khi nhớ lại có thể tiếp tục đứng dậy và bước đi. Đó chính là giá trị của quá khứ đối với con người! Rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với em, cô gái à! Các bạn thân mến! Ngày hôm nay chúng ta đã lắng nghe những tâm sự của 1 cô gái trẻ về những nỗi nhớ mong trong tình yêu. 
Nếu các bạn có những tâm sự, sẻ chia muốn được gửi tới ai đó, hãy gửi thư về cho chúng tôi theo địa chỉ email quen thuộc: blogtamsu@gmail.com. Hãy để chúng tôi được đồng hành với cảm xúc của các bạn vào thứ 2 hàng tuần trên Myblogtamsu.blogspot.com, các bạn nhé!
Read more…

[Blog radio - số 1] Giữ em đi...

Radio tâm tự - Giữ em đi

Giữ em đi... Nó nhớ tất cả những kí ức của anh và nó, nhớ anh của ngày xưa. Chỉ cần anh nói nó đừng đi, chỉ cần như thế thôi…

Bạn thân mến! Thời gian những cặp đôi bên nhau, nụ cười và niềm hạnh phúc ngỡ như không có giới hạn. Khi chia xa mới biết, nỗi đau mới là thứ bất tận. Người ta thường nói về hạnh phúc rất giống nhau, nhưng nói về nỗi đau lại là những hình ảnh khác biệt, chồng chéo và ám ảnh. Radio tâm sự hôm nay mời các bạn cùng lắng nghe những tâm sự của 1 bạn gái từ địa chỉ email: tienly*****@gmail.com






Đêm nay lại một mình nó đi về trên con đường ấy, cô đơn và lạnh giá biết bao, nó thấy lạc lõng biết mấy ở giữa dòng người đi trên đường. Chợt tim nó đau thắt lại, nó lại nhớ anh, nhớ cái con người tàn nhẫn ấy đã khiến tim nó tổn thương biết bao nhiêu lần, nhưng nó vẫn không thể nào ép bản thân phải hận, phải gét anh, vì nó biết đơn giản là vì nó yêu anh. Bốn năm trước không phải nó từng rất ghét người con trai đó sao? Rằng anh ta chỉ là một gã quê từ huyện lên thành phố, rằng anh không giống bạch mã hoàng tử mà nó vẫn ao ước bấy lâu nay. Nhưng chính chàng trai ấy không biết từ lúc nào lại cho nó cái cảm giác ấm áp, cho nó cái quyền được dựa dẫm và cho nó biết cảm giác được chiều chuộng được quan tâm và được yêu là như thế nào? Nó tự lừa dối bản thân, tự lừa dối trái tim mình rằng nó không yêu anh. Nhưng tình yêu thật là thứ gì đó đáng sợ, đối với những người không tin tưởng vào nó, nó sẽ làm cho họ phải chấp nhận và rồi nó chấp nhận yêu anh. Nó biết sẽ không có chàng trai nào ngốc nghếch theo đuổi nó 2 năm dài như vậy, luôn ở phía sau nó âm thầm quan tâm, chăm sóc nó mà không cần sự đáp trả lại. Nó đắm mình trong hạnh phúc ngọt ngào như một giấc mơ nhưng thời gian lại là thứ đáng sợ nhất, anh bắt đầu thay đổi, không còn là anh của ngày xưa nữa. Anh tham lam chiếm lấy tình cảm của biết bao cô gái và rồi anh thừa nhận với nó anh thích người khác. Tim nó như vỡ vụn, nó không tin anh của nó thay đổi, nó không tin người mà nó yêu bấy lâu nay đã phản bội nó. Đau đớn thay lại là trong cái mùa đông giá lạnh mà vồn dĩ đã khiến nó sợ hãi. Chia tay nó anh bắt đầu với một cô gái khác. Nó đã gồng mình lên thế nào để vượt qua nỗi đau ấy.

[Blog radio -  số 1] Giữ em đi...

Và rồi một ngày đầu hè, anh quay về với nó, anh nhận ra anh sai, anh yêu nó, anh ngộ nhận tình cảm, và thế rồi một lần nữa nó chấp nhận tình cảm của anh chỉ vì nó yêu anh thế thôi. Những tưởng nó đã có thể cười, rồi con tim nó sẽ không đau một lần nào nữa, nó sẽ không phải khóc nữa, trải qua một lần đau khổ, nó trở nên đa nghi, cũng chỉ vì nó yêu anh, nhưng mà anh một lần nữa lại làm nó thất vọng, Anh vẫn tham lam như thế đây, vẫn cứ thích đùa giỡn và chiếm tình cảm của người khác đấy. Và rồi chúng ta chọn cách cần thời gian suy nghĩ. Người ta nói anh yêu nó thật lòng, nó tin vào tình cảm của anh, nó tin anh yêu nó, nhưng nó không biết vì sao anh cứ luôn làm nó buồn làm nó khóc. Sinh nhật nó, anh bỏ rơi nó một mình, không một món quà. Anh chìm đắm trong bia rượu, bạn bè anh trách nó vô tình, trách nó không biết trân trọng tình cảm của anh. Nó và anh cứ như đang chỏi trò đuổi bắt. Nó kéo anh về, anh lại đẩy nó ra xa. Nó chấp nhận ra đi, anh lại kéo nó lại để khi nó quay đầu anh lại đẩy nó ra, trò chơi cứ như thế đấy. Nó bỏ cái lòng tự tôn vốn có của một xử nữ chính hiệu để níu kéo anh nhưng rồi cái nó nhận được là sự lạnh lùng, thờ ơ. Anh biết nó sợ một mình như thế nào, anh biết nó sợ mùa đông lạnh như thế nào nhưng mà anh một lần nữa bỏ rơi nó và chìm đắm vui vẻ bên bạn bè và các cô gái của anh. Một lần nữa cũng lại trong mùa đông lạnh. Và rồi nó mệt mỏi, nó muốn chia tay nhưng lòng nó có muốn đâu? Nó mong chờ biết mấy anh sẽ kéo nó lại, chỉ cần anh nói anh yêu nó, anh cần nó, nó sẽ bất chấp tất cả để ở bên anh, nhưng cái nó nhận được là câu trả lời: “ Nếu em đã quyết định, anh tôn trọng quyết định của em “. Là do anh đã yêu người khác hay do tình yêu anh dành cho nó không đủ để anh dẹp bỏ cái tự tôn mà níu kéo nó? Nó chúc anh hạnh phúc.. Đêm nay nó lại khóc. Nó nhớ anh, nhớ anh của ngày xưa cái ngày nó từ chối tình cảm của anh, anh buồn như thế nào, nó nhớ lúc nó nhẫn tâm làm anh từ bỏ ý định anh vẫn ân cần quan tâm nó, vẫn âm thầm lo lắng cho nó, lúc đó nó biết anh yêu nó như thế nào. Nó nhớ lúc anh ôm nó từ phía sau, hỏi nó có ai chiều bạn gái như anh chiều chuộng nó không? Lúc đó nó biết anh cưng chiều nó như thế nào. Nó nhớ những bữa cơm nó nấu cho anh ăn, hạnh phúc biết mấy. Nó nhớ cái ngày anh quay về anh hứa với nó những gì, nhớ tất cả lời hứa của anh, rằng anh mãi mãi ở bên nó, rằng anh yêu nó nhiều lắm lắm rằng anh sẽ không làm nó thất vọng. Nó nhớ tất cả những kí ức của anh và nó, nhớ anh của ngày xưa. Chỉ cần anh nói nó đừng đi, chỉ cần như thế thôi… Giữ em đi…


Cô gái à! Dẫu biết cuộc sống này, rất dễ để bắt đầu một điều gì đó, nhưng quá khó để kết thúc cho những điều cần thiết, để đến khi chấm dứt được rồi, thì lại thấy lòng buồn vô hạn mãi không nguôi… Nhưng… Khi nỗi nhớ giấu kỹ đã được bung ra, đã mạnh dạn gửi đến người cần gửi, nói được những điều cần nói, hy vọng lòng em đã ngoan ngoãn an yên rồi! Nếu em muốn thì hãy giữ lấy những hồi ức xưa cũ, để mỉm cười cũng được, thở dài hay rơi lệ cũng được.
Chỉ cần sau khi nhớ lại có thể tiếp tục đứng dậy và bước đi. Đó chính là giá trị của quá khứ đối với con người! Rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với em, cô gái à! Các bạn thân mến! Ngày hôm nay chúng ta đã lắng nghe những tâm sự của 1 cô gái trẻ về những nỗi nhớ mong trong tình yêu. 
Nếu các bạn có những tâm sự, sẻ chia muốn được gửi tới ai đó, hãy gửi thư về cho chúng tôi theo địa chỉ email quen thuộc: blogtamsu@gmail.com. Hãy để chúng tôi được đồng hành với cảm xúc của các bạn vào thứ 2 hàng tuần trên Myblogtamsu.blogspot.com, các bạn nhé!
Read more…

Sức Khỏe Gia Đình
Mẹo Vặt
Sự Kiện

SẢN PHẨM Y KHOA