Tôi một cô gái bán hoa - cuộc tình đầu - P2

Tôi một cô gái bán hoa - cuộc tình đầu - P2

Bất chợt tôi sững người lại bởi cái bóng dáng quen quen, đang ngồi đấy mặc cho người ta đánh chửi. Là em!!! Tôi dựng xe chạy lại, em đang ngồi đó ôm mặt khóc, quần áo rách tứ tung. Tôi lao vào ôm em mặc cho con đàn bà kia đang cào xé em.

Chuyện cố gái bán hoa - cuộc tình đau - p2

(Tiếp) 
Mọi thứ trong tôi sụp đổ. Tôi lặng lẽ bước đi. 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày tôi không gọi điện cũng không trả lời tin nhắn của em mặc cho những cuộc gọi nhỡ. Tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở cửa, người đứng trước mặt tôi là em. Em bước vào, gắt lên với tôi, em lo cho tôi không biết tôi ốm đau hay dư lào? Tôi chỉ lặng lẽ ngồi xuống. Em trách tôi không thèm gọi lại, nhắn tin cho em, làm như quan tâm tôi lắm. Em dọn dẹp phòng ốc, cứ như người vợ mới đi xa về, miệng vẫn không quên trách tôi…


– Em là ai? 
– Ơ sao anh hỏi vậy? Em ngạc nhiên. 
– Vậy em và ông ấy vào nhà nghỉ làm gì cả đêm. Giọng tôi gắt lên. 
– Ơ… sao anh. Tôi như con thú xông đến em. 
– Anh bỏ em ra để em giải thích. 
– Cô cần gì phải giải thích, cô ngủ với hắn để lấy tiền a. Cô chỉ là con gái bao thôi sao. Cô lừa dối tôi chán chưa???

Tôi một cô gái bán hoa
Mọi thứ trong tôi sụp đổ(Ảnh minh họa)



Tôi mắng thẳng vào mặt em, mà không để ý những giọt nước mắt em đang rơi. Em gạt tay tôi ra rồi lao ra khỏi phòng, còn tôi chỉ đứng đó nhìn em bước đi. Chúng tôi chẳng liên lạc gì với nhau, cho đến ngày ấy, tôi trở về nhà sau khi dạy thêm về, có tiếng ầm ĩ ngoài đường, tôi phi qua, hình như là vụ đánh ghen, người ta đang cố ngăn người đàn bà kia lại.

Bất chợt tôi sững người lại bởi cái bóng dáng quen quen, đang ngồi đấy mặc cho người ta đánh chửi. Là em!!! Tôi dựng xe chạy lại, em đang ngồi đó ôm mặt khóc, quần áo rách tứ tung. Tôi lao vào ôm em mặc cho con đàn bà kia đang cào xé em.

Nước mắt tôi rơi. Mọi người can ngăn, con đàn bà kia chắc cũng nguôi ngoai bỏ đi, nhưng vẫn không quên dọa dẫm, tôi cởi áo ngoài khoác lên người em, đưa em về phòng tôi. Em ngồi sau, ôm lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi, từng tiếng nấc nghẹn ngào, lòng tôi như thắt lại. Đêm ấy chúng tôi ngồi tâm sự, thì ra những gì em kể đều là giả.

Em cũng chẳng phải người ở đây. Bố em mất sớm, mẹ em đi bước nữa để lại em và 2 em nhỏ với bà nội, em phải bỏ học lên thành phố tìm việc để nuôi hai em. Nhưng cái xã hội này nó tệ bạc và phũ phàng quá, em muốn tìm một công việc tử tế, nhưng chẳng ai cho.

Em đi làm thuê cho nhà kia, nhưng ai ngờ lúc bà vợ đi vắng em bị thằng chồng đốn mạt cưỡng hiếp rồi đuổi em ra khỏi nhà. Em lang thang rồi được cái bà quán massage nhận vào làm nhân viên, cuộc đời em cũng thay đổi từ đó, những lần tiếp khách, tủi nhục nhưng vì đồng tiền em phải gượng.

Có những lần đi khách bị bạo dâm đến chảy máu, em cũng cắn răng chịu đựng, có những lần bị khách lừa chơi xong không trả tiền, rồi em lại phải tự bỏ tiền túi trả tiền phòng tự bắt xe ôm về trong tủi nhục. Em nói em cũng chỉ làm một thời gian nữa, tích đủ ít vốn em sẽ ra khỏi nơi này, mở một cái quán cafe nhỏ nhỏ tự mình làm

Vì cái nghề này nó tủi nhục lắm, chẳng sung sướng gì. Em không phải là một con cave yêu nghề, nhưng em hiểu được giá trị của đồng tiền, bản chất của cái xã hội này, và em vẫn phải chấp nhận nó. Tôi ôm em vào lòng, có lẽ giờ tôi thương em hơn là hận

Tôi một cô gái bán hoa
Tôi ôm em vào lòng, có lẽ giờ tôi thương em hơn là hận(Ảnh minh họa)
Đêm đó chúng tôi đã ngủ lại với nhau, và tất nhiên là đã có chuyện rồi. Kiểu gì cũng có từ lần ấy tôi quan tâm em hơn và em cũng thoải mái hơn vì không có gì phải giấu giếm. Em thi thoảng vẫn đi tiếp khách… Reng reng…

– Cúc cu, anh đang làm gì đấy 
– Anh ngồi soạn giáo án thôi, hôm nay không đi khách ah 
– Ừ hôm nay em mệt. 
– Vậy em đã ăn gì chưa 
– Em ăn rồi còn anh ấy, không chịu nấu nướng mà ăn đi. 
– Không có em nấu ăn chả ngon 
– Thật không? 
– Thật. … 
– Này anh bảo 
– Anh bảo chi 
 Em bỏ chỗ ấy đi. 
– Anh nuôi em chắc 
– Ừ 
– Mỗi tháng anh có kiếm được chục triệu không? 
– Anh sẽ cố. 
– Thôi anh lo cho anh trước đi
– Anh nói thật mà 
– Tại sao? 
– Vì anh thương em… Anh yêu em! 
– Đùa em ah 
– Không, nghiêm túc đấy

– Tại sao lại là em, ngoài kia có nhiều người hơn em mà, em chỉ là một con cave, thân phận thấp kém. Anh không quan tâm, vì cave cũng có nối khổ của họ, cave cũng có tự trọng, cũng là con người mà, cũng được yêu thương. 
– Đừng yêu em, em không xứng đáng 
– Anh không thể, anh quen cuộc sống có em rồi. 
– Anh ngốc lắm. 
– Ừ anh ngốc, em có yêu thằng ngốc này không? 
– Anh có biết không, em có thai rồi 
– Là sao??? Đầu óc tôi quay cuồng 
– Hôm ấy cái thằng khách nhất quyết không chịu mang bao, đã thế nó còn cho vào trong. Em chậm mấy ngày rồi. 
– Em chả biết, chắc em cũng không phá, em nuôi con thôi. Đó anh còn muốn yêu em không? 
– Vậy để anh chăm sóc em và con nhé. Anh sẽ cố 
– Sao anh cứng đầu vậy, không phải chuyện đùa đâu. 
– Anh chấp nhận tất cả. Để anh có cơ hội chăm sóc em nhé. 
– Biết thế, em ngủ đây, anh soạn giáo án xong ngủ sớm nhé. 
– Ừ anh biết rồi. Hôn em.

Gác máy, lòng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, vì dù sao tôi cũng nói ra được điều trong lòng tôi muốn nói với em. Tôi chẳng quan tâm em là gì, tôi chỉ cần biết tôi yêu em và tôi sẽ cố gắng để đưa em ra khỏi chỗ ấy, cố gắng bù đắp cho em những gì em xứng đáng nhận được, cố gắng chăm sóc đứa nhỏ đang lớn dần trong bụng em. Tôi sẽ cố gắng. Tôi vẫn hay đón em đi chơi.

Em vẫn tâm sự, em cố vài tháng nữa là em nghỉ không làm nữa, em sẽ dọn về với tôi, vừa tiết kiệm tiền phòng, vừa chuẩn bị lên kế hoạch thực hiện cái ước mơ nho nhỏ của em. Rồi! Em dọn về cùng tôi, bỏ mặc tất cả, tôi vẫn chấp nhận.

Em từ chối mọi lời đề nghị từ khách, để cố gắng trở thành một người vợ tương lai đảm đang của tôi và cũng để chuẩn bị thực hiện cái ước mơ nhỏ nhoi. Còn tôi ngày ngày vẫn đi làm tối về lại hạnh phúc trong căn phòng nhỏ nhoi ấm cũng chưa đầy 20m2, chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch, tìm kiếm địa điểm.

Nhìn em hạnh phúc hơn bao giờ hết. Hôm nay, tôi về sớm tự tay chuẩn bị đồ ăn đợi em về, vì em ra ngoài mua ít đồ. 8h hơn em vẫn chưa về tôi hơi lo. Tôi lục đục mặc áo, ra ngoài đợi em. Bên kia đường em đang giằng co với một người đàn ông, chắc khách cũ, có vẻ em đang từ chối, còn hắn cố níu kéo. Thấy tôi bên kia đường, em gạt tay hắn, chạy lại phía tôi

… Két…két… Ánh mắt tôi mờ nhạt trong nước mắt, em nằm đó trong vũng máu, chiếc ô tô phóng đi mất… … Em không qua khỏi, em ra đi mãi mãi, bỏ lại tôi, bỏ lại những kế hoạch dang dở của mình. Em ra đi thanh thản, nhưng còn tôi vẫn ở đây với nỗi đau lớn quá.

Tôi một cô gái bán hoa
Ánh mắt tôi mờ nhạt trong nước mắt, em nằm đó trong vũng máu, chiếc ô tô phóng đi mất(Ảnh minh họa)
Thời gian trôi đi, đã 1 năm, nhưng những kỷ niệm về em vẫn đâu đó trong tim tôi. Trường có suất học bổng đi nước ngoài, tôi được vào danh sách đi du học. Có lẽ rời xa nơi đây, tôi sẽ quên được những kỷ niệm về em. Ngày tôi ra sân bay, con bạn tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài, ôm lấy tôi khóc nức nở. Có tiếng thì thầm vào tai tôi. Cô ấy tỏ tình với tôi.

Tôi chỉ mỉm cười, lặng lẽ, tôi bước chân lên máy bay. Thời gian sau đó, chúng tôi vẫn hay liên lạc với nhau, cô ấy biết chuyện của tôi và em, nhưng chỉ âm thầm yêu tôi không hề nói ra, ngày biết tin buồn, cô ấy lo lắng cho tôi nhưng chỉ đứng từ xa…

Rồi cô ấy cũng sang đó du học… Chúng tôi gặp lại nhau, ôn lại kỷ niệm cũ. Rồi tôi quyết định đeo cho cô ấy chiếc nhẫn đính hôn. Chúng tôi sống hạnh phúc nơi xứ người, có một cô công chúa nhỏ. Ngày về nước, tôi đưa cả gia đình đến trước mộ em. Tôi xao xuyến. Đã 5 năm trôi qua rồi. Cô công chúa của tôi ngước nhìn tôi hỏi:

– Ba ơi ba, ai vậy? Vợ tôi nhìn tôi mỉm cười: 
– À mối tình đầu của ba đó con. 
– Mối tình đầu là sao hả ba? 
– Ừ, khó nói lắm, sau này lớn lên con sẽ biết, cũng như ba là mối tình đầu của mẹ ý.

Vợ tôi nhìn tôi nháy mắt mỉm cười. Chúng tôi bước đi, trong ánh hoàng hôn. Chắc ở nơi nào đó, em cũng đang rất hạnh phúc phải không? Anh sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm về em đâu. Những kỷ niệm về một thời anh đã từng yêu. Anh sẽ không quên…

(Theo giadinhvn.vn)

BẠN ĐỌC CHƯA

Read more…

Tôi một cô gái bán hoa - cuộc tình đầu - P1

Mối tình đầu của tôi là cô gái “Bán hoa” (Phần 1)

Tôi và em quen nhau rồi yêu nhau sau vài lần gặp định mệnh. Để rồi mỗi lần nhớ về mối tình đầu ấy lại khiến lòng tôi hoang hoải.

Mối tình đầu của tôi là cô gái “Bán hoa” (Phần 1)

ôi quen em trong một buổi chiếu phim. Hôm ấy đưa con bạn đi xem phim, lần đầu đi xem phim nên lóng ngóng thế nào đổ cốc pesi vào váy của em. Em cúi xuống nhìn váy, rồi nhẹ nhàng vểnh mặt lên, giọng nói nhẹ nhàng:
– Anh mù ah?

Tôi ngơ ngác, đứng đấy như trời trồng. Còn em vội bước đi, miệng vẫn lẩm bẩm như đọc kinh. Bất chợt tôi nhìn xuống dưới nền, không phải miếng kot*** mà là cái vé xe, có lẽ em rơi.
Tôi một cô gái bán hoa
Tôi có vội đuổi theo, nhưng em mất hút trong nhà vệ sinh nữ. Tôi lặng lẽ đút vé vào túi, rồi trở về ghế. Công nhận lần đầu đi xem phim có khác thích thật, màn hình to đùng, lại đúng phim kinh dị, nên thỉnh thoảng tôi lại nắm lấy tay con bạn trong sợ hãi. 

Nó thì cứ nhìn tôi cười. Tôi là một thằng sinh viên nghèo ra cái đất thủ đô này học hy vọng sau này sẽ trở thành anh thầy giáo mang cái chữ về cho quê hương. Cuộc sống của tôi phải tính toán từng đồng, rồi tôi đi làm gia sư, cũng để ra được một ít gửi về cho gia đình.

gày đi học tối về làm thêm, nên dù cuộc sống nơi đô thị phồn hoa này có thế nào tôi cũng chẳng quan tâm. Vì xung quanh tôi có quá nhiều thứ khác phải quan tâm hơn. Con bạn tôi nhà nó giàu lắm, nhưng tính nó lạ cứ thích chơi với những thằng như tôi, những lúc rảnh nó lại sang tôi hỏi cái này cái nọ, cứ thế chúng tôi thân thiết với nhau hơn, nhiều lúc tôi thấy mặc cảm nó lại xuôi tay “mặc kệ thiên hạ nghĩ gì” cũng nhờ có nó tôi mới biết được những thú vui này.

Bộ phim kết thúc, tôi lảo đảo đứng dậy, chắc do lần đầu tiên đi xem. Tôi bước xuống hầm gửi xe, xa xa có đám đông đang cãi nhau tùm lum lên, tôi lại gần, thì ra là em đang cãi nhau với bảo vệ.

Xe này là xe của tôi, anh làm cái gì đấy!

– Tôi không biết, không có vé để đấy, ai biết xe cô thật hay không?
– Đây, giấy tờ đây. 
– Thế vé đâu? 
– Không biết chắc bị rơi đâu rồi 
– Thế thì tìm được rồi lấy xe. Giọng thằng bảo vệ gắt lên. Tôi bước lại gần. 
– Vé của cô đây phải không? Em ngước mặt lên nhìn tôi, hơi ngượng. 
– Vâng, cảm ơn anh.

Tôi đưa vé rồi dắt xe ra. Ra đến ngoài, em đứng đó. – Anh gì ơi, cảm ơn anh nhé, xin lỗi vì vừa nãy tôi… – Thôi không sao, cũng là tại tôi. Tôi nói rồi phi xe ra về, chẳng nghĩ đây lại là lần gặp đầu tiên của tôi với em, cũng là định mệnh tôi gặp em.

Con bạn leo lên xe, nhí nhắng ôm lấy tôi đùa cợt, nhìn chúng tôi như bao cặp tình nhân vậy. Nhưng ai biết giữa chúng tôi luôn có bức tường vô hình, bạn tôi nhà nó giàu có, xinh gái, còn tôi chỉ là một chàng trai tỉnh lẻ, nhà nghèo, làm sao xứng đôi vừa lứa được. Có lẽ cũng vì thế mà đến giờ tôi vẫn chưa yêu ai.

Hôm ấy đi dạy về muộn tình cờ tôi lại vô tình gặp lại em. Em đang loay hoay với chiếc xe.

Cô gì ơi, xe làm sao vậy, có cần tôi giúp gì không? 
– Vâng, anh xem hộ em, sao nó không nổ máy được. Tôi tiến lại gần, tôi và em đều ngỡ ngàng. Lần thứ hai. Chúng tôi lại gặp nhau. 
– Ơ có phải anh hôm nọ ở rạp chiếu phim? 
– Ừ là tôi, có sao không? 
 Dạ không! 
– Vậy đứng dịch ra tôi coi nào… 
– Cái này chắc là do ắc quy yếu nên không đề được rồi. Phải đạp thôi 
– Vậy có chạy không anh 
– Đạp là chạy, nhưng về hẳn nhà, đừng có dừng giữa đường. 
– Vâng nhà em cũng gần đây.

Tôi một cô gái bán hoa


Tôi gồng mình, cong mông lên đạp, cuối cùng cũng nổ. Em cảm ơn rối rít rồi phóng thẳng về nhà. Năm thứ 3 việc học có vẻ bận rộn, tôi còn phải đi thực tập tại một trường cũng trong thành phố. Hôm ấy có tôi việc vào siêu thị mua ít đồ dùng cho mấy đứa học trò. Đang loay hoay thì tôi lại và phải em.

– Đi đứng cái kiểu gì đấy, mù ah 
– Tôi xin lỗi… 
– Ơ là anh à, em xin lỗi hì. 
– Vâng, chào cô. Tôi toan bước đi, em nói vọng lại 
– Anh gì ơi, em bảo. 
– Sao? 
– Em còn chưa cảm ơn anh vì lần trước 
– Ừ không có gì đâu, ai gặp hoàn cảnh vậy đều giúp mà. 
– Vâng, mà anh tên là gì ấy nhỉ? 
– Tôi tên Huy 
– Hì, anh Huy này anh có rảnh không em mời anh đi cafe nhé, em vẫn chưa có dịp để cảm ơn. Thôi không sao mà. 
– Ủa anh không thích à. 
– À không… – Vậy đi nhé.

Tôi và em bước vô quán gần đấy. Tôi và em ngồi đó kể cho đối phương về nhau. Em nói em thích nghề giáo, em đang làm ở một công ty tư nhân, nhà ở thành phố luôn. Bố em làm kỹ sư còn mẹ em là bác sỹ. Tôi nghe em kể cũng đoán nhà em thuộc loại có điều điện

Cuối chiều tôi toan đứng dậy trả tiền thì em tranh trả với tôi, cũng may tôi chỉ mang đủ tiền mua ít đồ, không thì bách nhục. Chúng tôi trao đổi số điện thoại rồi ra về đường ai nấy đi. Cứ thế thỉnh thoảng tôi và em lại nhắn tin trò chuyện, rồi cùng nhau đi dạo phố, cafe.

Thỉnh thoảng cuối tuần em lại qua phòng tôi, chúng tôi cùng nhau nấu cơm, rồi em đòi tôi đàn cho em hát. Tình cảm của tôi và em cứ thế lớn dần, nhưng chẳng ai nói với ai, chúng tôi cũng chỉ như những người bạn…

ang ngồi giảng bài cho thằng nhỏ thì bà mẹ nó gọi tôi xuống tâm sự. Nghe đâu ông chồng ở ngoài đang quan hệ bồ bịch với con cave nào ấy, bà ấy nhờ tôi điều tra giúp, tôi nhận lời với lời hậu tạ 5tr của bà chị nếu tìm ra con khốn kia. Cứ thế sau giờ lên lớp tôi lặng lẽ đi theo ông chồng, rồi một ngày tôi sững người khi người bước ra nhà nghỉ cùng ông ấy là em.

(theo : Giadinhvn.vn)

BẠN ĐỌC CHƯA 


Read more…

Tôi vẫn yêu đơn phương em - Người yêu cũ à

Tôi vẫn yêu đơn phương em người yêu cũ 

Em à. tới giờ Anh vẫn chưa thể nào quên được em người yêu cũ. và cuộc sống dường như không cần ai nữa và chỉ còn kỷ niệm xưa.

Chuyện '' Tôi vẫn yêu đơn phương em - Người yêu cũ''

Anh! Thằng đàn ông khốn nạn yêu em…. 
Đây là lần đầu tôi viết câu chuyện này kể về chuyện tình của tôi. Ai cũng từng có một mối tình đẹp và tôi cũng vậy. Từng yêu một người con gái một cách chân thành. Tôi quen cô ấy qua yahoo, tôi lớn hơn cô ấy 3 tuổi. Cái hẹn đầu tiên và dần dần sau những lần hẹn khác chúng tôi yêu nhau và hạnh phúc với biết bao nhiêu kỉ niệm tuy là đôi lúc cũng có cãi vã nhưng ít khi để bụng. Cô ấy là một người con gái tốt con của một gia đình nề nếp có văn hoá, đôi lúc lại rất bướng bỉnh…
yeu don phuong nguoi yeu cu

Rồi cũng đến ngày tôi nhận công việc và đi làm xa ở Gialai, thời gian bên nhau ít dần nhưng không vì thế mà tình cảm của chúng tôi phai nhạt. Hàng đêm vẫn nhắn tin cho nhau và không thể thiếu câu chúc ngủ ngon. Thời gian trôi qua cứ như vậy, tôi bắt đầu biết chơi zalo và có thêm bạn bè và cũng từ đó tôi sinh ra hư hỏng ăn chơi và nói dối cô ấy nhiều hơn, chat chit làm quen với những cô gái. Rồi sinh ra lén lút qua lại. Lần đầu biết cô ấy tha thứ lần hai cũng vậy. Lần cuối chúng tôi chính thức chia tay. Lúc đó thì hối hận cũng là quá muộn màng… Tôi trở nên dằn vặt và hận bản thân mình. Tôi đâm đầu vào rượu chè, quán bar, tôi buông thả cuộc đời mình để đêm về tôi lại nhớ cô ấy. Dường như là không thể quên, càng ngày lại càng nhớ nhiều hơn…

yêu đơn phương

Cô ấy đau khổ còn hơn tôi. Vết thương tình cảm tôi làm cho cô ấy quá lớn. Nhưng thời gian rồi cũng xoá đi tất cả. Cho đến bây giờ cô ấy đang có một tình yêu mới và cũng đang hạnh phúc bên người khác không phải là tôi. Đôi lúc lén vào face thấy cô ấy cười. Thấy cô ấy hạnh phúc ăn uống bên người yêu lòng tôi cũng nhói cũng đau nhưng điều đó là do tôi làm ra và tôi phải chịu đựng. Có lẽ bây giờ tôi vẫn yêu đơn phương người yêu cũ…. Và cuộc sống dường như không cần ai nữa chỉ còn kỷ niệm sau này….

(Theo blogtamsu)



BẠN ĐỌC CHƯA
Read more…

Đêm nào, vợ cũng bắt tôi xem cô ấy trình diễn nội y

Khi cánh cửa phòng ngủ của vợ chồng tôi khép lại, được chứng kiến màn diện nội y của vợ là tôi thấy áp lực.

Không tỏ ra nhiệt tình nhận xét thì vợ lại phàn nàn. Mà muốn tỏ vẻ thờ ơ, lạnh lùng thì vợ lại giận dỗi.

Có thể với mỗi quý ông, sau một ngày làm việc trở về nhà, được ăn cơm vợ nấu, được ngồi trò chuyện cùng bố mẹ, vợ con của mình thật là những phút giây hạnh phúc. Với tôi của mấy tháng trước thì cũng đúng hệt như vậy. Song 3-4 tháng nay, mỗi tối ở nhà, hay nói chính xác hơn là mỗi đêm trước khi đi ngủ của tôi không phút nào được bình yên. Nguyên nhân chỉ vì vợ tôi bỗng có sở thích mua sắm và thích mặc nội y mới mẻ.


Mới đây, vợ tôi bỗng có sở thích mua sắm và thích mặc nội y mới mẻ.

Vợ chồng tôi đã kết hôn được 5 năm nay. Chúng tôi đã có 1 con trai hơn 3 tuổi. Vợ chồng tôi cũng đang ở chung nhà với bố mẹ tôi. Song bố mẹ tôi khá trẻ trung lại thoải mái. Do đó, vợ tôi ở nhà chồng cũng thoải mái y hệt như ở nhà mẹ đẻ. 

Từ ngày vợ lấy tôi, ai cũng bảo vợ tôi xinh xắn, rạng rỡ và đằm thắm hơn. Nhất là sau khi vợ tôi sinh con, em như được lột xác, đúng kiểu “gái một con trông mòn con mắt”. Cá nhân tôi là chồng, tôi cũng rất tự hào khi có một người vợ xinh đẹp và quyến rũ như vậy. Nhất là khi tôi nhận được lời khen từ họ hàng, đồng nghiệp của mình về vợ, tôi cũng hãnh diện nở mũi như quả cà chua luôn.

Vợ tôi trước đây cũng khá đầu tư trong phong cách ăn mặc. Song nói gì thì nói, vợ tôi vẫn quan trọng vụ "ngoại thất" hơn "nội thất". "Ngoại thất" của vợ tôi luôn giản dị, gọn gàng đúng phong cách. Còn "nội thất", cô ấy ít đầu tư hơn.


Hầu như không ngày nào vợ tôi không bỏ ra vài trăm ngàn đến tiền triệu để mua áo lót 

Thường cứ 6 tháng, vợ tôi mới thay nội y của mình một lần. Vợ tôi hay đầu tư những bộ sưu tập nội y lạ mắt và rất chất lượng. Chính vì thế, có những bộ nội y vợ mặc, tôi phải xuýt xoa khen mãi không thôi.

Nhưng đó chỉ là vấn đề trước đây. Còn mấy tháng nay, không hiểu vợ tôi được ai mách nước mà sở thích của vợ bỗng nhiên thay đổi chóng mặt. Giờ thì vợ tôi lại ngược lại. Cô ấy bảo rằng, đồ mặc bên ngoài có thể không đẹp nhưng đồ lót bên trong phải thoải mái, đa dạng, sexy. Chính bởi thế, cô ấy đầu tư rất tốn kém vào khoản này. Hầu như không ngày nào vợ tôi không bỏ ra vài trăm ngàn đến tiền triệu để mua một chiếc áo lót hoặc đôi quần lót nào đó cho mình.

Cứ mua mới được một nội y nào đó là tối đó y như rằng vợ phải bắt tôi ngắm nghía. Mấy ngày đầu tôi còn hứng thú, về sau cũng bị nhàm. Và tôi thấy mệt mỏi với sở thích quái đản của vợ. Thậm chí có lúc tôi nói: “Đồ lót nào chả đẹp và sexy. Nếu em thích thì cứ tự chiều mình thôi là được không cần phải hỏi anh”. Nhưng vợ tôi thì giận dỗi bảo mất bao công chọn, giờ mặc cho chiêm ngưỡng thì nói vậy khiến cô ấy mất hứng.


Không tỏ ra nhiệt tình nhận xét thì vợ lại phàn nàn. Mà muốn tỏ vẻ thờ ơ, lạnh lùng thì vợ lại giận dỗi.

Biết là phụ nữ thích nội y và thích khen ngợi nhưng nhiều hôm thấy vợ mặc áo phông trơn rộng thùng thình màu kem hoặc áo sơ mi mỏng tang dáng dài qua mông, bên trong mặc một đồ lót sexy cứ lượn đi lượn lại trước mặt mà tôi thấy khó chịu và mệt mỏi. Bởi thể nào cũng bị vợ tiến tới lèo nhèo với hàng núi câu hỏi chả đâu và đâu.

Nhiều hôm đã buồn ngủ rũ mắt nhưng vẫn phải cố chống mắt lên để giả bộ bất ngờ khi thấy vợ diện 1 bộ nội y mới được thêu hoa hòe hoa sói vàng đỏ. Có hôm thì vợ diện nguyên cả một bộ hổ báo nhìn chả thấy gợi cảm gì mà miệng tôi vẫn phải khen vợ mặc gợi cảm rồi gật gù ra vẻ công nhận vợ đẹp. Thấy chồng như vậy, vợ tôi càng được thể làm đẹp và thích diện nội y hơn. 

Suốt 3-4 tháng nay, tình trạng ấy hầu như tối nào cũng lặp đi lặp lại ở nhà tôi. Tối đến khi ăn uống dưới nhà, tôi vui vẻ là vậy. Thế mà khi cánh cửa phòng ngủ của vợ chồng tôi khép lại, được chứng kiến màn diện nội y của vợ là tôi thấy áp lực. Không tỏ ra nhiệt tình nhận xét thì vợ lại phàn nàn. Mà muốn tỏ vẻ thờ ơ, lạnh lùng thì vợ lại giận dỗi.

Dù con đầu lòng của vợ chồng tôi mới có hơn 3 tuổi nhưng mấy tháng nay, lúc nào tôi cũng ước vợ tôi mang bầu tập nữa để cô ấy chấm dứt hoàn toàn sở thích kỳ quặc này. Nhưng vợ chồng tôi vẫn đang kế hoạch bằng bao cao su. Có lẽ tôi nên chọc thủng chàng vệ sĩ ấy để mong ước của tôi trở thành hiện thực các anh chị nhỉ? Có ai ủng hộ tôi để vợ mang bầu ngoài ý muốn lần này không?
Read more…

Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được

Một tháng với tôi không đủ níu kéo tình yêu của vợ

Dù biết rằng, người phụ nữ giàu đức hi sinh, sự tha thứ. Nhưng với chị niềm tin trong anh giờ đã hết, chị đã cố cho anh một cơ hội, nhưng chị không thể, mỗi khi gần anh chị bỗng cảm thấy ghê sợ
 
Khi vợ lên phòng, anh ngồi lặng lẽ một mình. Phải chăng đây là ngày cuối cùng anh được ở bên cô ấy? Phải chăng vì một tháng qua thời gian chưa đủ, anh chưa thật sự thành tâm để anh và vợ có thể bắt đầu lại tất cả? Anh thật sự đã hối hận rất nhiều nhưng anh nghĩ cũng chưa quá muộn để anh cầu xin chị một sự tha thứ?

Ngày anh chị cưới nhau, ai cũng khen anh chị đẹp đôi. Bởi anh đẹp không khác gì diễn viên điện ảnh, còn chị lúc nào cũng rạng ngời tươi tắn. Đã thế, cả hai gia đình đều có tiền, khá giả nên cuộc sống anh chị lúc nào cũng đầy đủ. Nhiều khi chị cứ nghĩ, có lẽ như thế là hạnh phúc nhất thế gian rồi. Giờ nhiệm vụ của chị là sinh cho anh những đứa con xinh xắn.

Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được
Rồi khi chị nói với anh chuyện cô nhân tình và chuyến công tác đợt ấy, anh im lặng thú nhận hết sai lầm của mình (Ảnh minh họa).



Thời gian đầu mới cưới, cuộc sống vợ chồng son vô cùng mặn nồng. Cứ cuối tuần, anh chị lại đi du lịch đây đó. Có đợt, anh còn đưa chị ra nước ngoài du lịch, bù đắp cho chị khoảng thời gian tuần trăng mật anh bận đi công tác. Chị nghe thế mà lòng ngập tràn hạnh phúc

Chẳng mấy chốc anh chị có đứa con gái đầu lòng, đây cũng là lúc anh có nhiều dự án, hợp đồng. Anh vốn là Phó giám đốc, nên phải thường xuyên đi công tác xa, thậm chí là mở rộng thị trường trong miền Nam. Ngày nhận nhiệm vụ anh nói với chị “Giờ con đang nhỏ nên em chịu khó xa anh một thời gian, khi nào con lớn anh đón hai mẹ con vào gia đình mình đoàn tụ”

Con nhỏ, lại xa chồng lòng chị cô đơn trống trải vô cùng. Đôi khi, nhìn buổi chiều hoàng hôn ráng vàng, nỗi nhớ anh trong chị quay quắt. Con biết lẫy, con bò, con tập đi…anh vẫn chưa về bên vợ. Linh cảm của chị phải chăng công việc anh quá bận? Hay vì điều gì níu giữ anh lại trong đó mà suốt gần năm qua anh chưa hề về thăm vợ lấy một lần?

Những cuộc gọi điện của anh dần thưa thớt, số tiền anh kiếm được cũng chuyển về cho chị ít hơn. Chị chẳng cần nhiều đến số tiền đó, nhưng đôi khi nó lại là minh chứng cho sự chung thủy, cũng như việc hết lòng vì công việc của anh. Một buổi chiều chị dắt con đi chơi công viên, anh gọi điện nói rằng anh đang ở sân bay, và anh sẽ về nhà trong 30 phút nữa. Chị nghe mà nước mắt nghẹn ngào. Anh đã về với mẹ con chị thật rồi.

Tối hôm đó, anh thủ thỉ với chị “Từ nay anh không đi xa nữa mà ở nhà với mẹ con em”. Và đúng là anh làm thế thật, những chuyến công tác sau đó chỉ kéo dài chưa đến một tuần, có những lần anh cử anh em khác đi thay anh.

Nhưng rồi, 2 năm sau đó, chị nhận được một cuộc điện thoại của một người phụ nữ xa lạ. Cô ấy nói, cô ấy từng sống với chồng chị như vợ chồng, nhưng rồi bị anh “phủi tay” khi không còn yêu thương nữa. Cô ta cũng tố chồng chị là người đàn ông “sở khanh” chuyên đi lừa gạt phụ nữ. Chị nghe thế mà sốc vô cùng. Chị cứ nghĩ, có thể ai đó đặt điều cho chồng chị. Nhưng rồi linh cảm cho biết, cô ta nói có thể là sự thật

Chị cố liên lạc, mong được một lần gặp người phụ nữ ấy. Và rồi 2 tháng sau đó, cô ta có một chuyến công tác ra Hà Nội. Cô ta đã tự tìm đến chị, để chị tin cô ta còn đưa anh chụp hồi chồng chị và cô ta ở bên nhau. Chị như chết lặng. Chuyện ngoại tình, ăn chả nem có gì lạ lẫm, nhưng sao chị vẫn thấy đau, bởi chị là kẻ đáng thương trong cuộc tình cay đắng này.
Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được
Chị muốn được quyền nuôi con mà không cần tới sự hỗ trợ của anh (Ảnh minh họa).
Hôm đó, chị đã nói chuyện thẳng thắn với anh và yêu cầu anh ly hôn. Chị muốn được quyền nuôi con mà không cần tới sự hỗ trợ của anh. Còn anh như chết lặng, anh đã cầu xin chị cho anh một tháng để anh được chứng minh tình yêu của mình.

Chị vẫn còn yêu anh, nên đồng ý. Nhưng rồi trong một tháng đó, dù anh đã làm đủ mọi cách để chứng minh, anh đi muộn về sớm được ở bên hai mẹ con chị nhiều hơn, nhưng cảm giác trong chị vẫn là “trống rỗng”. Chị vẫn sợ vì đã bị chính anh người chị tin tưởng lừa dối suốt mấy năm qua. 

Dù biết rằng, người phụ nữ giàu đức hi sinh, sự tha thứ. Nhưng với chị niềm tin tưởng anh giờ đã hết, chị đã cố cho anh một cơ hội, nhưng chị không thể, mỗi khi gần anh chị bỗng cảm thấy ghê sợ. Chị tưởng tượng ra đủ mọi thứ trên đời. Giờ chị đã hiểu cảm giác của những người phụ nữ bị chồng phản bội, cảm giác bị cắm sừng đau đớn đến mức nào. Giá như ngày đó, chị đừng ham cái đẹp, đừng ưa lời nói ngọt nhạt từ anh thì biết đâu đời chị đã khác?
(Theo báo điện tử Đời Sống Pháp Luật)
Read more…

Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được

Một tháng với tôi không đủ níu kéo tình yêu của vợ

Dù biết rằng, người phụ nữ giàu đức hi sinh, sự tha thứ. Nhưng với chị niềm tin trong anh giờ đã hết, chị đã cố cho anh một cơ hội, nhưng chị không thể, mỗi khi gần anh chị bỗng cảm thấy ghê sợ
 
Khi vợ lên phòng, anh ngồi lặng lẽ một mình. Phải chăng đây là ngày cuối cùng anh được ở bên cô ấy? Phải chăng vì một tháng qua thời gian chưa đủ, anh chưa thật sự thành tâm để anh và vợ có thể bắt đầu lại tất cả? Anh thật sự đã hối hận rất nhiều nhưng anh nghĩ cũng chưa quá muộn để anh cầu xin chị một sự tha thứ?

Ngày anh chị cưới nhau, ai cũng khen anh chị đẹp đôi. Bởi anh đẹp không khác gì diễn viên điện ảnh, còn chị lúc nào cũng rạng ngời tươi tắn. Đã thế, cả hai gia đình đều có tiền, khá giả nên cuộc sống anh chị lúc nào cũng đầy đủ. Nhiều khi chị cứ nghĩ, có lẽ như thế là hạnh phúc nhất thế gian rồi. Giờ nhiệm vụ của chị là sinh cho anh những đứa con xinh xắn.

Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được
Rồi khi chị nói với anh chuyện cô nhân tình và chuyến công tác đợt ấy, anh im lặng thú nhận hết sai lầm của mình (Ảnh minh họa).



Thời gian đầu mới cưới, cuộc sống vợ chồng son vô cùng mặn nồng. Cứ cuối tuần, anh chị lại đi du lịch đây đó. Có đợt, anh còn đưa chị ra nước ngoài du lịch, bù đắp cho chị khoảng thời gian tuần trăng mật anh bận đi công tác. Chị nghe thế mà lòng ngập tràn hạnh phúc

Chẳng mấy chốc anh chị có đứa con gái đầu lòng, đây cũng là lúc anh có nhiều dự án, hợp đồng. Anh vốn là Phó giám đốc, nên phải thường xuyên đi công tác xa, thậm chí là mở rộng thị trường trong miền Nam. Ngày nhận nhiệm vụ anh nói với chị “Giờ con đang nhỏ nên em chịu khó xa anh một thời gian, khi nào con lớn anh đón hai mẹ con vào gia đình mình đoàn tụ”

Con nhỏ, lại xa chồng lòng chị cô đơn trống trải vô cùng. Đôi khi, nhìn buổi chiều hoàng hôn ráng vàng, nỗi nhớ anh trong chị quay quắt. Con biết lẫy, con bò, con tập đi…anh vẫn chưa về bên vợ. Linh cảm của chị phải chăng công việc anh quá bận? Hay vì điều gì níu giữ anh lại trong đó mà suốt gần năm qua anh chưa hề về thăm vợ lấy một lần?

Những cuộc gọi điện của anh dần thưa thớt, số tiền anh kiếm được cũng chuyển về cho chị ít hơn. Chị chẳng cần nhiều đến số tiền đó, nhưng đôi khi nó lại là minh chứng cho sự chung thủy, cũng như việc hết lòng vì công việc của anh. Một buổi chiều chị dắt con đi chơi công viên, anh gọi điện nói rằng anh đang ở sân bay, và anh sẽ về nhà trong 30 phút nữa. Chị nghe mà nước mắt nghẹn ngào. Anh đã về với mẹ con chị thật rồi.

Tối hôm đó, anh thủ thỉ với chị “Từ nay anh không đi xa nữa mà ở nhà với mẹ con em”. Và đúng là anh làm thế thật, những chuyến công tác sau đó chỉ kéo dài chưa đến một tuần, có những lần anh cử anh em khác đi thay anh.

Nhưng rồi, 2 năm sau đó, chị nhận được một cuộc điện thoại của một người phụ nữ xa lạ. Cô ấy nói, cô ấy từng sống với chồng chị như vợ chồng, nhưng rồi bị anh “phủi tay” khi không còn yêu thương nữa. Cô ta cũng tố chồng chị là người đàn ông “sở khanh” chuyên đi lừa gạt phụ nữ. Chị nghe thế mà sốc vô cùng. Chị cứ nghĩ, có thể ai đó đặt điều cho chồng chị. Nhưng rồi linh cảm cho biết, cô ta nói có thể là sự thật

Chị cố liên lạc, mong được một lần gặp người phụ nữ ấy. Và rồi 2 tháng sau đó, cô ta có một chuyến công tác ra Hà Nội. Cô ta đã tự tìm đến chị, để chị tin cô ta còn đưa anh chụp hồi chồng chị và cô ta ở bên nhau. Chị như chết lặng. Chuyện ngoại tình, ăn chả nem có gì lạ lẫm, nhưng sao chị vẫn thấy đau, bởi chị là kẻ đáng thương trong cuộc tình cay đắng này.
Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được
Chị muốn được quyền nuôi con mà không cần tới sự hỗ trợ của anh (Ảnh minh họa).
Hôm đó, chị đã nói chuyện thẳng thắn với anh và yêu cầu anh ly hôn. Chị muốn được quyền nuôi con mà không cần tới sự hỗ trợ của anh. Còn anh như chết lặng, anh đã cầu xin chị cho anh một tháng để anh được chứng minh tình yêu của mình.

Chị vẫn còn yêu anh, nên đồng ý. Nhưng rồi trong một tháng đó, dù anh đã làm đủ mọi cách để chứng minh, anh đi muộn về sớm được ở bên hai mẹ con chị nhiều hơn, nhưng cảm giác trong chị vẫn là “trống rỗng”. Chị vẫn sợ vì đã bị chính anh người chị tin tưởng lừa dối suốt mấy năm qua. 

Dù biết rằng, người phụ nữ giàu đức hi sinh, sự tha thứ. Nhưng với chị niềm tin tưởng anh giờ đã hết, chị đã cố cho anh một cơ hội, nhưng chị không thể, mỗi khi gần anh chị bỗng cảm thấy ghê sợ. Chị tưởng tượng ra đủ mọi thứ trên đời. Giờ chị đã hiểu cảm giác của những người phụ nữ bị chồng phản bội, cảm giác bị cắm sừng đau đớn đến mức nào. Giá như ngày đó, chị đừng ham cái đẹp, đừng ưa lời nói ngọt nhạt từ anh thì biết đâu đời chị đã khác?
(Theo báo điện tử Đời Sống Pháp Luật)
Read more…

Sự khác nhau giữa cần một ai đó và yêu

yêu và muốn cần một ai đó sự khác biệt của nó

Đôi khi bạn rất muốn một ai đó chỉ vì bạn nhớ người ta hoặc đơn giản là vì bạn đã phụ thuộc hay sợ sệt đổi mới

Sau chia tay, làm thế nào để biết mình vẫn còn yêu một ai đó hay chỉ là nhớ nhung một thói quen bên nhau, một thói quen cực kỳ khó bỏ?”, câu hỏi tưởng rằng ai cũng có sẵn câu trả lời nhưng thật khó khi là người trong cuộc, khi mà chính bản thân mỗi người cũng không phân biệt được. Thực chất có một sự khác biệt giữa yêu, cần và muốn một người nào đó.
su khac biet giua yeu va can mot ai do
Tình yêu là khi bạn muốn những gì bạn cần và cần những gì bạn muốn (Ảnh minh họa)


Yêu và cần một ai đó, đó là sự khác biệt hoàn toàn


Ví dụ bạn muốn có một chiếc túi Prada, vì nó đẹp? Vì nó đắt tiền? Vì nó chứng tỏ bạn là người biết thưởng thức? Mong muốn rất rõ ràng nhưng nếu nó ở ngoài tầm với thì bạn cũng chịu, đành đứng nhìn nó thuộc về người khác. Tuy nhiên, nếu thiếu nó bạn cũng chẳng thể làm sao. 

Mặt khác, bạn cần oxy, bạn không ý thức được là bạn muốn nó nhưng thực tế thì bạn cần phải có nó, để tồn tại, đó là nhu cầu.

 Tất nhiên, có những trường hợp nhu cầu trở thành một mong muốn thực sự như chẳng may bạn ngạt nước, nhu cầu oxy đòi hỏi rất mạnh mẽ khiến bạn ham muốn nó. Trong vài giây, bạn muốn oxy như bạn muốn cả cuộc sống của bạn – theo đúng nghĩa đen. 

Thông thường, chúng ta chỉ thực sự đánh giá cao giá trị và sự cần thiết của một số thứ khi chúng ta đánh mất chúng.

 Mong muốn và nhu cầu cần một cái gì đó có thể thực sự khác nhau, nhưng với khái niệm trừu tượng là tình yêu, sự thể hiện của nó ra sao? Tình yêu là gì? Câu trả lời là tình yêu là khi bạn muốn những gì bạn cần và cần những gì bạn muốn.

Hầu hết các mối quan hệ yêu đương đều bắt đầu với một trạng thái mong muốn. Khi bạn rơi vào lưới tình, bạn muốn người khác rất, rất nhiều, muốn gặp, muốn nói chuyện, muốn thân mật… 

Và sau đó từ từ, theo thời gian, khi bạn yêu họ, bạn cũng ngày càng trở nên quen thuộc hơn với người đó. 
Vì vậy mà có những người thậm chí cảm thấy như không thể sống thiếu người trong mộng. 

Đây là trường hợp khi mong muốn được ở bên người ấy đã trở thành nhu cầu cần được ở bên người ấy. Khi bạn muốn và cần một cái gì đó cùng một lúc, bạn đã có thể gọi đó là tình yêu.

Sau đó, khi thực sự yêu, bạn biết rằng, bạn càng ngày càng muốn anh ấy/cô ấy nhiều hơn. Bạn có thể cảm thấy trong sâu thẳm tâm hồn mình, trong mỗi dây thần kinh, tế bảo của mình nghiện cảm giác yêu thương, khắc ghi hình bóng của đối phương.

Thật vậy, tình yêu có thể khiến con người ta bị ám ảnh bởi đối phương, đó là khi bạn đã trở nên quá phụ thuộc vào người yêu. Bạn cảm thấy không thể sống nếu anh ấy/cô ấy bước ra khỏi cuộc sống của bạn. 

Khi đã đến mức độ này, bạn đã cảm thấy cảm giác quen thuộc và an toàn, thoải mái khi ở bên cô ấy/anh ấy. Chàng/nàng sẽ trở thành nơi trú ẩn, vùng an toàn của bạn. 

Khi phải chia tay, bạn đột nhiên mất đi nơi trú ẩn cho tâm hồn, cảm giác mình bị tổn thương nặng nề. Không thể tránh khỏi cảm giác khó khăn, cảm giác sợ hãi. Nhiều người thừa nhận rằng sau khi chia tay, dù không muốn, không cần đối phương có mối quan hệ yêu đương với mình nữa nhưng trái tim vẫn còn tình cảm, vì vậy họ thấy bối rối. 

Thực chất, đó không phải là tình yêu, đó là nỗi nhớ. Ngay cả khi hai người có quay trở lại với nhau, tìm kiếm được sự hài lòng nhưng đó chỉ là nhu cầu tạm thời. Về lâu dài, cuối cùng, anh ấy/cô ấy vẫn không phải là những gì bạn muốn. Bạn đã từng yêu anh ấy/cô ấy trong quá khứ nhưng bây giờ, bạn không. Không thể phủ nhận, anh ấy/cô ấy là sự lựa chọn an toàn hơn so với cuộc sống độc thân đột ngột nhưng nếu cứ mãi lựa chọn an toàn, có thể bạn lại đang mạo hiểm cả tương lai, hạnh phúc của bản thân. 

Chẳng phải người ta đã nói, con thuyền đóng ra không phải chỉ để neo đậu ở bến cảng hay sao? Sự thật là, tình yêu không bao giờ phân biệt đen và trắng, đúng và sai, không bao giờ chỉ đơn thuần chỉ là cần và muốn. Nó có tất cả mọi cung bậc cảm xúc khác nhau, cần và muốn chỉ là những cảm xúc cơ bản, rõ rệt nhất. Bạn có thể cần một ai đó chỉ vì sợ hãi, người đó ở bên bạn sẽ thấy an toàn hơn, cũng như vậy ham muốn có thể là phù du. 

Đôi khi bạn rất muốn một ai đó chỉ vì bạn nhớ người ta hoặc đơn giản là vì bạn đã phụ thuộc và lười biếng, sợ sệt đổi mới. Nếu chỉ đơn giản là cần một ai đó để che chở, hay muốn một ai đó để thỏa mãn nỗi nhớ trong lòng, đó không phải tình yêu. Tiếp tục mối quan hệ dây dưa không rõ như thế sẽ chỉ hại mình, hại người, mắc nợ lẫn nhau. Đừng sợ phải rời khỏi nơi trú ẩn, vùng an toàn của mình. Tình yêu sẽ đến với người cho dù bị nó làm đau, vẫn tin tưởng vào nó, hãy dũng cảm tìm cho mình một người xứng đáng với tình yêu của bạn.
Read more…

Vợ sảy thai ngay đêm tân hôn, tôi mới biết mình bị lừa!

Nói đúng ra tôi đã bị lừa, bị lừa một cách đau đớn. Vợ tôi đã dắt mũi tôi vào cuộc hôn nhân này.Một đêm tân hôn đầy bi kịch và sự đau đớn cho cả tôi và vợ. Và giờ đây, chúng tôi đang sống những ngày mà chồng và vợ như hai kẻ ở hai chiến tuyến. Chúng tôi không thể vượt qua được rào cản quá lớn trước mặt và sợ rằng cuộc hôn nhân này đành phải chấm dứt tại đây. Dù ràng, mới chỉ hơn 1 tháng trước, chúng tôi hân hoan làm đám cưới!

Nói đúng ra tôi đã bị lừa, bị lừa một cách đau đớn. Vợ tôi đã dắt mũi tôi vào cuộc hôn nhân này. Cô ấy đã từng yêu người đàn ông khác mấy năm trời, tôi biết điều đó. Phụ nữ ở tuổi 27 làm gì có ai chưa từng có một mối tình vắt vai nào. Tôi và cô ấy quen nhau khá lâu rồi.

Lúc đó, chỉ tôi cũng có cảm tình đôi chút vì cô ấy khá xinh xắn. Nhưng khi ấy tôi biết cô ấy đã có bạn trai nên luôn giữ mối quan hệ đúng mực. Tôi không thích cảnh tranh cướp bạn gái của người khác nên dù có chút cảm tình tôi cũng vẫn không tiến tới quá danh giới bạn bè.

Thế rồi cô ấy tìm đến tôi khóc lóc nói rằng cô ấy đã bị bạn trai phụ tình. Tôi thấy thương cô ấy, lại sẵn trong lòng có chút cảm tình nên đã dành thời gian ở bên cô ấy nhiều hơn.

Thế rồi tình yêu nảy nở, chỉ hơn 1 tháng sau đó. Chúng tôi chỉ yêu nhau được khoảng 2 tháng là cô ấy và gia đình bên đó giục cưới. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy cũng có tuổi rồi nên cũng mong ngóng. Hơn nữa tôi cũng thấy chúng tôi chẳng có gì phải chần chừ gì chuyện cưới xin cả nên đồng ý.

Hai bên gia đình vội vàng thu xếp làm đám cưới.

Vì thời gian quen nhau chưa lâu, bản thân tôi cũng còn e ngại nhiều điều nên trong chuyện tế nhị tôi chưa từng đòi hỏi. Thực tế, bản thân tôi cũng xác định có thể đêm tân hôn sẽ có một tình huống là cô ấy không còn trong trắng. Tôi có linh cảm như vậy vì cô ấy yêu người kia khá lâu. Đã vậy cô ấy là người con gái rất mạnh mẽ nhưng khi bị anh ta phụ bạc thì cô ấy rất đau khổ nên tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã trao thứ quý giá nhất cho anh ta rồi. Nhưng với tôi điều đó cũng không sao cả. Thời buổi này kiếm một cô vợ còn trong trắng quả thật cũng không phải dễ dàng, nhất là ở tuổi này.


Trời ơi! Tôi không thể nào tin nổi! Sảy thai ư? Tôi thậm chí còn chưa từng động vào cô ấy khi yêu vậy thì cái thai đó là của ai?

Dù xác định tâm lí cho mình như thế nhưng tôi vẫn sốc. Đêm tân hôn, tôi “yêu” vợ và cô ấy bị chảy máu xối xả. Tôi cuống lên đưa vợ vào bệnh viện và được biết cô ấy… sảy thai! Trời ơi! Tôi không thể nào tin nổi! Sảy thai ư? Tôi thậm chí còn chưa từng động vào cô ấy khi yêu vậy thì cái thai đó là của ai? Dù là của ai thì dám chắc là cô ấy đã lợi dụng tôi, coi tôi là một tấm bình phong để cứu cho đời cô ấy. Thật ghê tởm. Tôi cảm thấy ghê tởm người phụ nữ mình gọi bằng vợ.

Chuyện đó cả họ nhà tôi đều biết. Tôi nhục nhã vô cùng. Ấy vậy mà khi tỉnh dậy, vợ tôi còn nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận như kiểu tôi là kẻ sát nhân vừa giết chết đứa con tình yêu của cô ta với người yêu cũ. Cô ta trách cứ tôi là kẻ thô bạo rồi ôm mặt khóc rưng rức cả ngày.

Tôi đau đớn vô cùng, chấp nhận ăn của thừa để rồi lại thành kẻ có tội.

Tôi không hẹp hòi gì nhưng qua việc này tôi thấy rõ ràng là cô ta không hề yêu tôi mà chỉ muốn nhanh chóng kiếm một tấm chồng để cứu vớt danh dự của bản thân và gia đình mà thôi. Nếu yêu tôi thật lòng thì cô ấy phải thừa nhận với tôi và cho tôi quyền quyết chứ không phải là vội vã nhận lời yêu để biến tôi thành kẻ “đổ vỏ” như vậy.

Một người vợ như thế tôi có thể sống hạnh phúc không? Cái ám ảnh này tôi làm sao mà quên được, cả đời sẽ phải sống với suy nghĩ vợ không yêu mình mà chỉ lừa mình thôi ư? Tôi muốn li hôn? Tôi phải làm sao đây?
Read more…

Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được

Một tháng với tôi không đủ níu kéo tình yêu của vợ

Dù biết rằng, người phụ nữ giàu đức hi sinh, sự tha thứ. Nhưng với chị niềm tin trong anh giờ đã hết, chị đã cố cho anh một cơ hội, nhưng chị không thể, mỗi khi gần anh chị bỗng cảm thấy ghê sợ
 
Khi vợ lên phòng, anh ngồi lặng lẽ một mình. Phải chăng đây là ngày cuối cùng anh được ở bên cô ấy? Phải chăng vì một tháng qua thời gian chưa đủ, anh chưa thật sự thành tâm để anh và vợ có thể bắt đầu lại tất cả? Anh thật sự đã hối hận rất nhiều nhưng anh nghĩ cũng chưa quá muộn để anh cầu xin chị một sự tha thứ?

Ngày anh chị cưới nhau, ai cũng khen anh chị đẹp đôi. Bởi anh đẹp không khác gì diễn viên điện ảnh, còn chị lúc nào cũng rạng ngời tươi tắn. Đã thế, cả hai gia đình đều có tiền, khá giả nên cuộc sống anh chị lúc nào cũng đầy đủ. Nhiều khi chị cứ nghĩ, có lẽ như thế là hạnh phúc nhất thế gian rồi. Giờ nhiệm vụ của chị là sinh cho anh những đứa con xinh xắn.

Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được
Rồi khi chị nói với anh chuyện cô nhân tình và chuyến công tác đợt ấy, anh im lặng thú nhận hết sai lầm của mình (Ảnh minh họa).



Thời gian đầu mới cưới, cuộc sống vợ chồng son vô cùng mặn nồng. Cứ cuối tuần, anh chị lại đi du lịch đây đó. Có đợt, anh còn đưa chị ra nước ngoài du lịch, bù đắp cho chị khoảng thời gian tuần trăng mật anh bận đi công tác. Chị nghe thế mà lòng ngập tràn hạnh phúc

Chẳng mấy chốc anh chị có đứa con gái đầu lòng, đây cũng là lúc anh có nhiều dự án, hợp đồng. Anh vốn là Phó giám đốc, nên phải thường xuyên đi công tác xa, thậm chí là mở rộng thị trường trong miền Nam. Ngày nhận nhiệm vụ anh nói với chị “Giờ con đang nhỏ nên em chịu khó xa anh một thời gian, khi nào con lớn anh đón hai mẹ con vào gia đình mình đoàn tụ”

Con nhỏ, lại xa chồng lòng chị cô đơn trống trải vô cùng. Đôi khi, nhìn buổi chiều hoàng hôn ráng vàng, nỗi nhớ anh trong chị quay quắt. Con biết lẫy, con bò, con tập đi…anh vẫn chưa về bên vợ. Linh cảm của chị phải chăng công việc anh quá bận? Hay vì điều gì níu giữ anh lại trong đó mà suốt gần năm qua anh chưa hề về thăm vợ lấy một lần?

Những cuộc gọi điện của anh dần thưa thớt, số tiền anh kiếm được cũng chuyển về cho chị ít hơn. Chị chẳng cần nhiều đến số tiền đó, nhưng đôi khi nó lại là minh chứng cho sự chung thủy, cũng như việc hết lòng vì công việc của anh. Một buổi chiều chị dắt con đi chơi công viên, anh gọi điện nói rằng anh đang ở sân bay, và anh sẽ về nhà trong 30 phút nữa. Chị nghe mà nước mắt nghẹn ngào. Anh đã về với mẹ con chị thật rồi.

Tối hôm đó, anh thủ thỉ với chị “Từ nay anh không đi xa nữa mà ở nhà với mẹ con em”. Và đúng là anh làm thế thật, những chuyến công tác sau đó chỉ kéo dài chưa đến một tuần, có những lần anh cử anh em khác đi thay anh.

Nhưng rồi, 2 năm sau đó, chị nhận được một cuộc điện thoại của một người phụ nữ xa lạ. Cô ấy nói, cô ấy từng sống với chồng chị như vợ chồng, nhưng rồi bị anh “phủi tay” khi không còn yêu thương nữa. Cô ta cũng tố chồng chị là người đàn ông “sở khanh” chuyên đi lừa gạt phụ nữ. Chị nghe thế mà sốc vô cùng. Chị cứ nghĩ, có thể ai đó đặt điều cho chồng chị. Nhưng rồi linh cảm cho biết, cô ta nói có thể là sự thật

Chị cố liên lạc, mong được một lần gặp người phụ nữ ấy. Và rồi 2 tháng sau đó, cô ta có một chuyến công tác ra Hà Nội. Cô ta đã tự tìm đến chị, để chị tin cô ta còn đưa anh chụp hồi chồng chị và cô ta ở bên nhau. Chị như chết lặng. Chuyện ngoại tình, ăn chả nem có gì lạ lẫm, nhưng sao chị vẫn thấy đau, bởi chị là kẻ đáng thương trong cuộc tình cay đắng này.
Thời gian một tháng không làm cho tôi giữ vợ tôi ở lại được
Chị muốn được quyền nuôi con mà không cần tới sự hỗ trợ của anh (Ảnh minh họa).
Hôm đó, chị đã nói chuyện thẳng thắn với anh và yêu cầu anh ly hôn. Chị muốn được quyền nuôi con mà không cần tới sự hỗ trợ của anh. Còn anh như chết lặng, anh đã cầu xin chị cho anh một tháng để anh được chứng minh tình yêu của mình.

Chị vẫn còn yêu anh, nên đồng ý. Nhưng rồi trong một tháng đó, dù anh đã làm đủ mọi cách để chứng minh, anh đi muộn về sớm được ở bên hai mẹ con chị nhiều hơn, nhưng cảm giác trong chị vẫn là “trống rỗng”. Chị vẫn sợ vì đã bị chính anh người chị tin tưởng lừa dối suốt mấy năm qua. 

Dù biết rằng, người phụ nữ giàu đức hi sinh, sự tha thứ. Nhưng với chị niềm tin tưởng anh giờ đã hết, chị đã cố cho anh một cơ hội, nhưng chị không thể, mỗi khi gần anh chị bỗng cảm thấy ghê sợ. Chị tưởng tượng ra đủ mọi thứ trên đời. Giờ chị đã hiểu cảm giác của những người phụ nữ bị chồng phản bội, cảm giác bị cắm sừng đau đớn đến mức nào. Giá như ngày đó, chị đừng ham cái đẹp, đừng ưa lời nói ngọt nhạt từ anh thì biết đâu đời chị đã khác?
(Theo báo điện tử Đời Sống Pháp Luật)
Read more…

Sự khác nhau giữa cần một ai đó và yêu

yêu và muốn cần một ai đó sự khác biệt của nó

Đôi khi bạn rất muốn một ai đó chỉ vì bạn nhớ người ta hoặc đơn giản là vì bạn đã phụ thuộc hay sợ sệt đổi mới

Sau chia tay, làm thế nào để biết mình vẫn còn yêu một ai đó hay chỉ là nhớ nhung một thói quen bên nhau, một thói quen cực kỳ khó bỏ?”, câu hỏi tưởng rằng ai cũng có sẵn câu trả lời nhưng thật khó khi là người trong cuộc, khi mà chính bản thân mỗi người cũng không phân biệt được. Thực chất có một sự khác biệt giữa yêu, cần và muốn một người nào đó.
su khac biet giua yeu va can mot ai do
Tình yêu là khi bạn muốn những gì bạn cần và cần những gì bạn muốn (Ảnh minh họa)


Yêu và cần một ai đó, đó là sự khác biệt hoàn toàn


Ví dụ bạn muốn có một chiếc túi Prada, vì nó đẹp? Vì nó đắt tiền? Vì nó chứng tỏ bạn là người biết thưởng thức? Mong muốn rất rõ ràng nhưng nếu nó ở ngoài tầm với thì bạn cũng chịu, đành đứng nhìn nó thuộc về người khác. Tuy nhiên, nếu thiếu nó bạn cũng chẳng thể làm sao. 

Mặt khác, bạn cần oxy, bạn không ý thức được là bạn muốn nó nhưng thực tế thì bạn cần phải có nó, để tồn tại, đó là nhu cầu.

 Tất nhiên, có những trường hợp nhu cầu trở thành một mong muốn thực sự như chẳng may bạn ngạt nước, nhu cầu oxy đòi hỏi rất mạnh mẽ khiến bạn ham muốn nó. Trong vài giây, bạn muốn oxy như bạn muốn cả cuộc sống của bạn – theo đúng nghĩa đen. 

Thông thường, chúng ta chỉ thực sự đánh giá cao giá trị và sự cần thiết của một số thứ khi chúng ta đánh mất chúng.

 Mong muốn và nhu cầu cần một cái gì đó có thể thực sự khác nhau, nhưng với khái niệm trừu tượng là tình yêu, sự thể hiện của nó ra sao? Tình yêu là gì? Câu trả lời là tình yêu là khi bạn muốn những gì bạn cần và cần những gì bạn muốn.

Hầu hết các mối quan hệ yêu đương đều bắt đầu với một trạng thái mong muốn. Khi bạn rơi vào lưới tình, bạn muốn người khác rất, rất nhiều, muốn gặp, muốn nói chuyện, muốn thân mật… 

Và sau đó từ từ, theo thời gian, khi bạn yêu họ, bạn cũng ngày càng trở nên quen thuộc hơn với người đó. 
Vì vậy mà có những người thậm chí cảm thấy như không thể sống thiếu người trong mộng. 

Đây là trường hợp khi mong muốn được ở bên người ấy đã trở thành nhu cầu cần được ở bên người ấy. Khi bạn muốn và cần một cái gì đó cùng một lúc, bạn đã có thể gọi đó là tình yêu.

Sau đó, khi thực sự yêu, bạn biết rằng, bạn càng ngày càng muốn anh ấy/cô ấy nhiều hơn. Bạn có thể cảm thấy trong sâu thẳm tâm hồn mình, trong mỗi dây thần kinh, tế bảo của mình nghiện cảm giác yêu thương, khắc ghi hình bóng của đối phương.

Thật vậy, tình yêu có thể khiến con người ta bị ám ảnh bởi đối phương, đó là khi bạn đã trở nên quá phụ thuộc vào người yêu. Bạn cảm thấy không thể sống nếu anh ấy/cô ấy bước ra khỏi cuộc sống của bạn. 

Khi đã đến mức độ này, bạn đã cảm thấy cảm giác quen thuộc và an toàn, thoải mái khi ở bên cô ấy/anh ấy. Chàng/nàng sẽ trở thành nơi trú ẩn, vùng an toàn của bạn. 

Khi phải chia tay, bạn đột nhiên mất đi nơi trú ẩn cho tâm hồn, cảm giác mình bị tổn thương nặng nề. Không thể tránh khỏi cảm giác khó khăn, cảm giác sợ hãi. Nhiều người thừa nhận rằng sau khi chia tay, dù không muốn, không cần đối phương có mối quan hệ yêu đương với mình nữa nhưng trái tim vẫn còn tình cảm, vì vậy họ thấy bối rối. 

Thực chất, đó không phải là tình yêu, đó là nỗi nhớ. Ngay cả khi hai người có quay trở lại với nhau, tìm kiếm được sự hài lòng nhưng đó chỉ là nhu cầu tạm thời. Về lâu dài, cuối cùng, anh ấy/cô ấy vẫn không phải là những gì bạn muốn. Bạn đã từng yêu anh ấy/cô ấy trong quá khứ nhưng bây giờ, bạn không. Không thể phủ nhận, anh ấy/cô ấy là sự lựa chọn an toàn hơn so với cuộc sống độc thân đột ngột nhưng nếu cứ mãi lựa chọn an toàn, có thể bạn lại đang mạo hiểm cả tương lai, hạnh phúc của bản thân. 

Chẳng phải người ta đã nói, con thuyền đóng ra không phải chỉ để neo đậu ở bến cảng hay sao? Sự thật là, tình yêu không bao giờ phân biệt đen và trắng, đúng và sai, không bao giờ chỉ đơn thuần chỉ là cần và muốn. Nó có tất cả mọi cung bậc cảm xúc khác nhau, cần và muốn chỉ là những cảm xúc cơ bản, rõ rệt nhất. Bạn có thể cần một ai đó chỉ vì sợ hãi, người đó ở bên bạn sẽ thấy an toàn hơn, cũng như vậy ham muốn có thể là phù du. 

Đôi khi bạn rất muốn một ai đó chỉ vì bạn nhớ người ta hoặc đơn giản là vì bạn đã phụ thuộc và lười biếng, sợ sệt đổi mới. Nếu chỉ đơn giản là cần một ai đó để che chở, hay muốn một ai đó để thỏa mãn nỗi nhớ trong lòng, đó không phải tình yêu. Tiếp tục mối quan hệ dây dưa không rõ như thế sẽ chỉ hại mình, hại người, mắc nợ lẫn nhau. Đừng sợ phải rời khỏi nơi trú ẩn, vùng an toàn của mình. Tình yêu sẽ đến với người cho dù bị nó làm đau, vẫn tin tưởng vào nó, hãy dũng cảm tìm cho mình một người xứng đáng với tình yêu của bạn.
Read more…

Sức Khỏe Gia Đình
Mẹo Vặt
Sự Kiện

SẢN PHẨM Y KHOA