Tôi một cô gái bán hoa - cuộc tình đầu - P2
Bất chợt tôi sững người lại bởi cái bóng dáng quen quen, đang ngồi đấy mặc cho người ta đánh chửi. Là em!!! Tôi dựng xe chạy lại, em đang ngồi đó ôm mặt khóc, quần áo rách tứ tung. Tôi lao vào ôm em mặc cho con đàn bà kia đang cào xé em.
Chuyện cố gái bán hoa - cuộc tình đau - p2
(Tiếp)
Mọi thứ trong tôi sụp đổ. Tôi lặng lẽ bước đi. 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày tôi không gọi điện cũng không trả lời tin nhắn của em mặc cho những cuộc gọi nhỡ. Tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở cửa, người đứng trước mặt tôi là em. Em bước vào, gắt lên với tôi, em lo cho tôi không biết tôi ốm đau hay dư lào? Tôi chỉ lặng lẽ ngồi xuống. Em trách tôi không thèm gọi lại, nhắn tin cho em, làm như quan tâm tôi lắm. Em dọn dẹp phòng ốc, cứ như người vợ mới đi xa về, miệng vẫn không quên trách tôi…
– Em là ai?
– Ơ sao anh hỏi vậy? Em ngạc nhiên.
– Vậy em và ông ấy vào nhà nghỉ làm gì cả đêm. Giọng tôi gắt lên.
– Ơ… sao anh. Tôi như con thú xông đến em.
– Anh bỏ em ra để em giải thích.
– Cô cần gì phải giải thích, cô ngủ với hắn để lấy tiền a. Cô chỉ là con gái bao thôi sao. Cô lừa dối tôi chán chưa???
|
Mọi thứ trong tôi sụp đổ(Ảnh minh họa)
|
Tôi mắng thẳng vào mặt em, mà không để ý những giọt nước mắt em đang rơi. Em gạt tay tôi ra rồi lao ra khỏi phòng, còn tôi chỉ đứng đó nhìn em bước đi. Chúng tôi chẳng liên lạc gì với nhau, cho đến ngày ấy, tôi trở về nhà sau khi dạy thêm về, có tiếng ầm ĩ ngoài đường, tôi phi qua, hình như là vụ đánh ghen, người ta đang cố ngăn người đàn bà kia lại.
Bất chợt tôi sững người lại bởi cái bóng dáng quen quen, đang ngồi đấy mặc cho người ta đánh chửi. Là em!!! Tôi dựng xe chạy lại, em đang ngồi đó ôm mặt khóc, quần áo rách tứ tung. Tôi lao vào ôm em mặc cho con đàn bà kia đang cào xé em.
Nước mắt tôi rơi. Mọi người can ngăn, con đàn bà kia chắc cũng nguôi ngoai bỏ đi, nhưng vẫn không quên dọa dẫm, tôi cởi áo ngoài khoác lên người em, đưa em về phòng tôi. Em ngồi sau, ôm lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi, từng tiếng nấc nghẹn ngào, lòng tôi như thắt lại. Đêm ấy chúng tôi ngồi tâm sự, thì ra những gì em kể đều là giả.
Em cũng chẳng phải người ở đây. Bố em mất sớm, mẹ em đi bước nữa để lại em và 2 em nhỏ với bà nội, em phải bỏ học lên thành phố tìm việc để nuôi hai em. Nhưng cái xã hội này nó tệ bạc và phũ phàng quá, em muốn tìm một công việc tử tế, nhưng chẳng ai cho.
Em đi làm thuê cho nhà kia, nhưng ai ngờ lúc bà vợ đi vắng em bị thằng chồng đốn mạt cưỡng hiếp rồi đuổi em ra khỏi nhà. Em lang thang rồi được cái bà quán massage nhận vào làm nhân viên, cuộc đời em cũng thay đổi từ đó, những lần tiếp khách, tủi nhục nhưng vì đồng tiền em phải gượng.
Có những lần đi khách bị bạo dâm đến chảy máu, em cũng cắn răng chịu đựng, có những lần bị khách lừa chơi xong không trả tiền, rồi em lại phải tự bỏ tiền túi trả tiền phòng tự bắt xe ôm về trong tủi nhục. Em nói em cũng chỉ làm một thời gian nữa, tích đủ ít vốn em sẽ ra khỏi nơi này, mở một cái quán cafe nhỏ nhỏ tự mình làm
Vì cái nghề này nó tủi nhục lắm, chẳng sung sướng gì. Em không phải là một con cave yêu nghề, nhưng em hiểu được giá trị của đồng tiền, bản chất của cái xã hội này, và em vẫn phải chấp nhận nó. Tôi ôm em vào lòng, có lẽ giờ tôi thương em hơn là hận
|
Tôi ôm em vào lòng, có lẽ giờ tôi thương em hơn là hận(Ảnh minh họa) |
Đêm đó chúng tôi đã ngủ lại với nhau, và tất nhiên là đã có chuyện rồi. Kiểu gì cũng có từ lần ấy tôi quan tâm em hơn và em cũng thoải mái hơn vì không có gì phải giấu giếm. Em thi thoảng vẫn đi tiếp khách… Reng reng…
– Cúc cu, anh đang làm gì đấy
– Anh ngồi soạn giáo án thôi, hôm nay không đi khách ah
– Ừ hôm nay em mệt.
– Vậy em đã ăn gì chưa
– Em ăn rồi còn anh ấy, không chịu nấu nướng mà ăn đi.
– Không có em nấu ăn chả ngon
– Thật không?
– Thật. …
– Này anh bảo
– Anh bảo chi
Em bỏ chỗ ấy đi.
– Anh nuôi em chắc
– Ừ
– Mỗi tháng anh có kiếm được chục triệu không?
– Anh sẽ cố.
– Thôi anh lo cho anh trước đi
– Anh nói thật mà
– Tại sao?
– Vì anh thương em… Anh yêu em!
– Đùa em ah
– Không, nghiêm túc đấy
– Tại sao lại là em, ngoài kia có nhiều người hơn em mà, em chỉ là một con cave, thân phận thấp kém. Anh không quan tâm, vì cave cũng có nối khổ của họ, cave cũng có tự trọng, cũng là con người mà, cũng được yêu thương.
– Đừng yêu em, em không xứng đáng
– Anh không thể, anh quen cuộc sống có em rồi.
– Anh ngốc lắm.
– Ừ anh ngốc, em có yêu thằng ngốc này không?
– Anh có biết không, em có thai rồi
– Là sao??? Đầu óc tôi quay cuồng
– Hôm ấy cái thằng khách nhất quyết không chịu mang bao, đã thế nó còn cho vào trong. Em chậm mấy ngày rồi.
– Em chả biết, chắc em cũng không phá, em nuôi con thôi. Đó anh còn muốn yêu em không?
– Vậy để anh chăm sóc em và con nhé. Anh sẽ cố
– Sao anh cứng đầu vậy, không phải chuyện đùa đâu.
– Anh chấp nhận tất cả. Để anh có cơ hội chăm sóc em nhé.
– Biết thế, em ngủ đây, anh soạn giáo án xong ngủ sớm nhé.
– Ừ anh biết rồi. Hôn em.
Gác máy, lòng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, vì dù sao tôi cũng nói ra được điều trong lòng tôi muốn nói với em. Tôi chẳng quan tâm em là gì, tôi chỉ cần biết tôi yêu em và tôi sẽ cố gắng để đưa em ra khỏi chỗ ấy, cố gắng bù đắp cho em những gì em xứng đáng nhận được, cố gắng chăm sóc đứa nhỏ đang lớn dần trong bụng em. Tôi sẽ cố gắng. Tôi vẫn hay đón em đi chơi.
Em vẫn tâm sự, em cố vài tháng nữa là em nghỉ không làm nữa, em sẽ dọn về với tôi, vừa tiết kiệm tiền phòng, vừa chuẩn bị lên kế hoạch thực hiện cái ước mơ nho nhỏ của em. Rồi! Em dọn về cùng tôi, bỏ mặc tất cả, tôi vẫn chấp nhận.
Em từ chối mọi lời đề nghị từ khách, để cố gắng trở thành một người vợ tương lai đảm đang của tôi và cũng để chuẩn bị thực hiện cái ước mơ nhỏ nhoi. Còn tôi ngày ngày vẫn đi làm tối về lại hạnh phúc trong căn phòng nhỏ nhoi ấm cũng chưa đầy 20m2, chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch, tìm kiếm địa điểm.
Nhìn em hạnh phúc hơn bao giờ hết. Hôm nay, tôi về sớm tự tay chuẩn bị đồ ăn đợi em về, vì em ra ngoài mua ít đồ. 8h hơn em vẫn chưa về tôi hơi lo. Tôi lục đục mặc áo, ra ngoài đợi em. Bên kia đường em đang giằng co với một người đàn ông, chắc khách cũ, có vẻ em đang từ chối, còn hắn cố níu kéo. Thấy tôi bên kia đường, em gạt tay hắn, chạy lại phía tôi
… Két…két… Ánh mắt tôi mờ nhạt trong nước mắt, em nằm đó trong vũng máu, chiếc ô tô phóng đi mất… … Em không qua khỏi, em ra đi mãi mãi, bỏ lại tôi, bỏ lại những kế hoạch dang dở của mình. Em ra đi thanh thản, nhưng còn tôi vẫn ở đây với nỗi đau lớn quá.
|
Ánh mắt tôi mờ nhạt trong nước mắt, em nằm đó trong vũng máu, chiếc ô tô phóng đi mất(Ảnh minh họa) |
Thời gian trôi đi, đã 1 năm, nhưng những kỷ niệm về em vẫn đâu đó trong tim tôi. Trường có suất học bổng đi nước ngoài, tôi được vào danh sách đi du học. Có lẽ rời xa nơi đây, tôi sẽ quên được những kỷ niệm về em. Ngày tôi ra sân bay, con bạn tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài, ôm lấy tôi khóc nức nở. Có tiếng thì thầm vào tai tôi. Cô ấy tỏ tình với tôi.
Tôi chỉ mỉm cười, lặng lẽ, tôi bước chân lên máy bay. Thời gian sau đó, chúng tôi vẫn hay liên lạc với nhau, cô ấy biết chuyện của tôi và em, nhưng chỉ âm thầm yêu tôi không hề nói ra, ngày biết tin buồn, cô ấy lo lắng cho tôi nhưng chỉ đứng từ xa…
Rồi cô ấy cũng sang đó du học… Chúng tôi gặp lại nhau, ôn lại kỷ niệm cũ. Rồi tôi quyết định đeo cho cô ấy chiếc nhẫn đính hôn. Chúng tôi sống hạnh phúc nơi xứ người, có một cô công chúa nhỏ. Ngày về nước, tôi đưa cả gia đình đến trước mộ em. Tôi xao xuyến. Đã 5 năm trôi qua rồi. Cô công chúa của tôi ngước nhìn tôi hỏi:
– Ba ơi ba, ai vậy? Vợ tôi nhìn tôi mỉm cười:
– À mối tình đầu của ba đó con.
– Mối tình đầu là sao hả ba?
– Ừ, khó nói lắm, sau này lớn lên con sẽ biết, cũng như ba là mối tình đầu của mẹ ý.
Vợ tôi nhìn tôi nháy mắt mỉm cười. Chúng tôi bước đi, trong ánh hoàng hôn. Chắc ở nơi nào đó, em cũng đang rất hạnh phúc phải không? Anh sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm về em đâu. Những kỷ niệm về một thời anh đã từng yêu. Anh sẽ không quên…
(Theo giadinhvn.vn)
BẠN ĐỌC CHƯA